“Mẹ.”
Sau khi ba bánh bao nhỏ nhìn thấy Thi Nhân, liền trực tiếp nhào tới.
Thi Nhân lần lượt hôn một cái, sau đó nhìn Tiêu Đào Hy: “Sao chị lại tới đây?”
“Nghe nói cậu ấy bệnh rồi, nên tôi đến thăm.”
Vẻ mặt của Tiêu Đào Hy có chút lo lắng, hai tay nắm lấy góc áo, nhìn trông như rất khẩn trương.
“Chị đừng lo lắng, cảm ơn chị đã đến thăm anh ấy.”
Thi Nhân dẫn theo các con bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang ở một mình: “Ai đưa Tiêu Đào Hy tới đây?”
“Mạc Tử Tây đưa cô ta và các con cùng nhau tới đây.”
“Tại sao anh không thấy cô ta?”
“Chắc là cô ta đã cùng Diệp Tranh đi đâu đó rồi.”
Thi Nhân cũng không tiếp tục hỏi.
Không lâu sau, Diệp Tranh và Mạc Tử Tây cùng quay trở lại, bởi vì Tiêu Đào Hy làm ầm lên muốn rời đi.
Tiêu Đào Hy mới hồi phục, trí nhớ của cô ta vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa cũng chưa được ổn định lắm.
Thi Nhân đi ra khỏi phòng bệnh, ba bánh bao nhỏ ở cùng với Tiêu Đào Hy nói cái gì đó, Mạc Tử Tây đứng ở bên cạnh cô: “Nữ thần, em cũng tạm gác việc trong tay xuống, chờ tới ngày kia hôn lễ của hai người.”
“Cứ thu xếp ổn thỏa là được.”
Trước khi Mạc Tử Tây rời đi, cô ấy nghiêm túc nhìn cô: “Chị đừng lo lắng quá, tỷ lệ thành công cao như vậy.”
“Chị biết mà.”
Thi Nhân tiễn đám người Mạc Tử Tây bọn họ đi, Diệp Tranh cũng đi theo.
Ban ngày là do Diệp Tranh trông coi, bây giờ cô tan ca đến thay thế Diệp Tranh để trông coi Tiêu Khôn Hoằng.
“Công việc vất vả không?”
“Vẫn ổn.”
Thi Nhân gọt táo cho anh, trong lúc nhất thời trở nên rất yên lặng.
“Hôm nay Mạc Mỹ Đình lại đến làm phiền em à?”
“Làm sao anh biết? Trợ lý báo cáo cho anh à?”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện này cả tập đoàn đều biết hết rồi, bây giờ anh mới phát hiện kỹ năng diễn xuất của vợ mình tốt như vậy.”
Hôm nay Thi Đằng Sùng được đưa tới đây muốn làm khó dễ Thi Nhân.
Tuy rằng nói những lời không có tác dụng gì mấy, nhưng khá là khiến người cảm thấy ghê tởm.
Thế nhưng điều không ngờ là Thi Nhân lại làm ngược lại, giả thành bộ dạng ngây thơ vô số tội, khiến người ta càng cảm thấy ghê tởm hơn.
Sau khi nhắc tới chuyện này, Thi Nhân liền nhịn không được mỉm cười: “Lúc đó em thật sự rất tức giận, Mạc Mỹ Đình giả tạo này cũng quá ghê tởm đi, sau đó đầu óc em chợt nảy ra một ý tưởng nên liền làm theo như vậy.”
Sự thật chứng minh, chiêu này vẫn khá hiệu quả.
Chẳng trách có người thích đóng giả bộ dạng ngây thơ như vậy.
Đôi khi nó có thể nhận được kết quả gấp đôi với một nửa công sức của mình.
Ví dụ như hôm nay Mạc Mỹ Đình dẫn theo Thi Đằng Sùng đến đây kiếm chuyện, kết quả là bị cô trả đũa lại.
“Về sau chú ý bớt tiếp xúc lại với Mạc Mỹ Đình đi, cô ta có vấn đề.”
“Em biết mà, nhưng đôi khi em cũng không thể tiếp tục trốn tránh, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng mình rất dễ bị bắt nạt.”
Tiêu Khôn Hoằng sắp phải phẫu thuật, cô cũng không thể tiếp tục trốn sau lưng anh, tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của anh mãi được.
Thi Nhân đưa cho anh quả táo: “Đúng rồi, Thi Đằng Sùng nói cho em biết rằng của hồi môn của bà ngoại đều nằm trong tay ông ta.”
“Quả nhiên là nằm trong tay ông ta.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy quả táo cắn một miếng, anh không thích ăn trái cây ngọt lắm, nhưng mỗi lần cô vợ nhỏ đến đều ép anh ăn.
“Anh vẫn luôn điều tra về tung tích của hồi môn của bà ngoại, nhưng đều không điều tra được gì cả.”
Điều này thật kỳ lạ, nhưng hễ là món đồ vật đều sẽ để lại dấu vết mua bán.
Nhưng khi điều tra đến Thi Đằng Sùng, họ lại không thể tìm được manh mối gì.
Anh cũng từng nghi ngờ rằng những thứ này thực sự nằm trong tay Thi Đằng Sùng, nhưng khi đó Thi Đằng Sùng trộm được đồ nhưng lại không đem đi bán, điều này cũng rất kỳ lạ, không được thuyết phục cho lắm.
Thi Nhân tiếp tục kể lại toàn bộ quá trình của sự việc, bao gồm cả việc đồ trang sức là giả.
“Thật hay giả vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy không thể tin được.
“Trợ lý từng giúp em tìm người tới kiểm tra, vật liệu rất kém, chỉ là tay nghề không tệ.”
Thi Nhân đặt con dao gọt hoa quả xuống và nhìn anh: “Anh nói xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đồ trang sức của bà ngoại dường như chẳng có giá trị gì. Thế nhưng khi đó Thi Đằng Sùng lại liều mạng cũng muốn cướp nó đi.”
“Có lẽ thứ đáng giá không phải là vật liệu đá, mà là tác phẩm điêu khắc đó.”
Tiêu Khôn Hoằng khựng lại một chút: “Thi Đằng Sùng chỉ vừa bán một bộ phận của nó, thì liền có người tìm đến cửa nói muốn mua cả bộ, sau đó suýt giết chết Thi Đằng Sùng. Người mua là người ở nước Canada, một người ngoại quốc tính toán mọi cách để mua bằng được một món đồ giả thế này, thật ra người đó tìm tới cửa chỉ là vì muốn thăm dò nguồn gốc của món trang sức này.”
Kết quả Thi Đằng Sùng lại trốn đi mất.
Đối phương cũng không tìm được Thi Đằng Sùng, sau đó phía bên Thi Đằng Sùng lại càng không dám đem ra bán nữa.
“Người mua có vấn đề?”
“Đúng vậy, người mua chắc chắn đã nhận ra tay nghề chạm khắc của bà ngoại em, vì vậy người đó mới không màng ngàn dặm xa xôi mà chạy tới đây, hơn nữa còn ra tay hành động.”
“Vậy thì tại sao nó lại liên quan đến người ở nước Canada rồi, không phải là nước S sao?”
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục nói: “Thật ra nước Canada cũng có khu vực khai thác ngọc thạch, chẳng qua là không nhiều bằng nước S, thêm với việc nhà họ Mạc quá lớn mạnh, cho nên có rất ít người biết được nhà họ Giang ở nước Canada.”
“Nhà họ Giang? Em chưa từng nghe nói qua.”
“Trước kia nhà họ Giang cũng giống như nhà họ Mạc là dân kinh doanh, sau này nhà họ Giang dần suy tàn đi.”
Thi Nhân đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh nói chuyện thì nói chuyện đi, nhưng tại sao quả táo ăn tới một nửa lại không ăn nữa vậy?”
Vẻ mặt của người đàn ông cứng đờ, sau đó anh cầm lấy nửa quả táo còn lại tiếp tục ăn.
Anh nghĩ rằng vị hôn thê nhỏ sẽ không quan tâm đến những chi tiết này, kết quả là do anh đã nghĩ quá nhiều.
Thi Nhân nhìn thấy anh chậm rãi ăn quả táo, giống như đang ăn thuốc độc vậy.
Người đàn ông này không thích uống thuốc, cũng rất ít khi ăn hoa quả, hơn nữa còn không thích ăn đồ ngọt cho lắm.
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng ăn xong rồi, sau đó chậm chạp uống một ngụm nước, ngán quá đi.
“Anh vẫn luôn giữ lại Thi Đằng Sùng, chính là vì muốn tìm của hồi môn của bà ngoại em sao?”
“Ừ, anh cũng không muốn của hồi môn của bà ngoại lưu lạc ở bên ngoài, anh nghĩ rằng khi tìm được rồi sẽ bỏ thêm tiền mua về.”
Tiền để im ở đó chỉ là tiền.
Nhưng khi mua lại món đồ đó, thì lại có ý nghĩa khác rồi.
Vốn dĩ anh định đợi đến ngày kết hôn rồi mới nói với cô, kết quả không ngờ mọi chuyện lại không theo như cách anh đã tưởng tượng.
Thứ anh không tìm thấy được, lại để cho cô vợ nhỏ của mình tìm thấy mất rồi.
Anh hơi có chút thất vọng, vốn dĩ nghĩ rằng mình có thể tự tay tạo sự bất ngờ cho cô.
Bây giờ không thể nữa rồi.
Thi Nhân rất cảm động, đôi khi anh rất ít nói, nhưng lúc nào anh cũng biết nghĩ về mình.
Cô nắm lấy tay anh: “Bất kể thế nào, tất cả mọi thứ đã được tìm thấy rồi.”
Thứ đã mất nay có thể tìm lại được, lòng ta cảm thấy rất vui mừng.
Tiêu Đào Hy bị Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đưa trở về bệnh viện.
Bé Bánh Bao nắm lấy tay Tiêu Đào Hy: “Cô à, chúng con lần sau sẽ lại đến đây thăm cô.”
“Được.”
Tiêu Đào Hy đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Cô ta đóng cửa lại và che lấy mặt mình, dường như rất day dứt.
Kể từ khi cô ta tỉnh dậy, cô ta cảm thấy cả thế giới đều thay đổi vậy, điều này khiến cô ta cảm thấy rất xa lạ.
Người mà cô ta căm ghét nhất, ông cụ Tiêu đã chết rồi.
Anh trai cũng đã chết rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đưa cô ta ra khỏi viện điều dưỡng, nơi cô ta đã bị nhốt trong suốt bao nhiêu năm nay, cũng đối xử rất tốt với cô ta.
Nhưng cô ta luôn cảm thấy mình như một linh hồn lang thang trên thế giới này vậy.
Cô ta sớm đã tỉnh táo lại, nhưng sợ bị mọi người biết được, cho nên vẫn không dám nói gì.
Mãi cho đến khi cô ta thật sự xác định được Tiêu Khôn Hoằng sẽ không làm gì mình, sau đó mới dám từ từ hồi phục.
Nhưng hiện tại cô ta đã mất hết tất cả rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!