Thi Nhân ngồi xổm xuống, cô nhìn Thi Đằng Sùng: "Trước đây tôi vẫn luôn ghen tỵ với người khác bởi vì bọn họ có cha, bọn họ có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, cha của bọn họ có thể đến buổi họp phụ huynh và tham gia hoạt động của người thân. Nhưng tôi lại không có gì cả."
Những gì cô nói vừa tủi thân lại vừa đáng thương.
Lời nói này thể hiện đầy đủ cảm giác của một đứa trẻ không có cha, những người khác đều sẽ đồng cảm với cảm giác của đứa trẻ ấy.
Thi Nhân mím môi và nói: "Tôi chỉ có một nguyện vọng, đó chính là một nhà ba người của chúng ta được sum vầy, tôi hy vọng có thể có một gia đình trọn vẹn một lần nữa. Tôi đã không có mẹ, cho nên không thể không có cha."
Thi Đằng Sùng hoàn toàn ngậm miệng.
Vương Duyệt đứng bên cạnh nhịn không được trả lời: "Mẹ của cô đã chết."
Cái gì mà một nhà ba người.
Người chết có thể trở thành người một nhà sao? Ban đêm Thi Đằng Sùng cũng không sợ gặp ác mộng à.
"Bà câm miệng!"
Thi Nhân bỗng nhiên lớn tiếng quát Vương Duyệt: "Bà chỉ là một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của cha mẹ tôi mà thôi, bà có tư cách gì mà lên tiếng chứ. Tôi chỉ muốn có một gia đình hoàn chỉnh thôi, tôi sai ở chỗ nào chứ? Cũng bởi vì mẹ của tôi đã qua đời nên tôi mới không xứng sao?"
Vương Duyệt mở miệng, nhưng bà ta không biết nên trả lời cái gì.
Chủ yếu là nội dung của vở kịch trở nên quá nhanh, bọn họ căn bản cũng không có chuẩn bị nhiều như vậy.
Đồng thời, tại sao tính tình của Thi Nhân lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Vương Duyệt nhịn không được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Mỹ Đình, lần này cũng là do quý cô này gọi bọn họ tới đây, hiện tại cô ta không thể không quan tâm bọn họ.
Sắc mặt của Mạc Mỹ Đình trở nên rất xấu xí, cô ta nghiến răng và quay vào phòng họp.
Cô ta rất tức giận, những lời Thi Nhân vừa nói, cộng thêm biểu cảm, đúng là một đóa "Bạch liên hoa".
Đây là phần còn lại của vở kịch trước của cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ tới Thi Nhân lại có thể giở trò như vậy, là do cô ta đã tính sai.
Trước đây khi cô ta còn sắm vai "bạch liên hoa", cô ta luôn khiến người khác tức giận đến mức không thể phản bác được, nhưng bây giờ thì ngược lại.
Thực sự cô ta đã xem thường Thi Nhân.
Sau khi Thi Nhân thấy Mạc Mỹ Đình, cô đứng lên và nức nở: "Đi vào phòng làm việc với tôi."
Thi Đằng Sùng và Vương Duyệt liếc nhìn nhau.
Thật ra Vương Duyệt không muốn đi, có điều Thi Đằng Sùng lại đi, ông ta nghĩ rằng Thi Nhân nói cũng có lý.
Cho dù có như thế nào thì ông ta cũng là cha của Thi Nhân, bất cứ ai cũng không thay đổi được chuyện này.
Có Thi Nhân thì ông ta không cần phải lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền trong cuộc sống nữa.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: "Trước tiên chúng ta phải chuẩn bị cuộc họp, thật ngại quá, vừa rồi khiến cho mọi người chê cười rồi."
Triệu Nhược Trúc nhịn cười, kỹ thuật diễn của bà chủ thật quá xuất sắc.
Thực sự công việc thiết kế đã trì hoãn con đường làm diễn viên của cô.
Thi Nhân nhìn thoáng qua Triệu Nhược Trúc: "Tạm thời giúp tôi chủ trì cuộc họp, một lúc sau tôi sẽ trở lại."
"Không thành vấn đề, chị cứ yên tâm đi."
Thi Nhân quay đầu lại và đi vào phòng làm việc, sau đó nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, đôi mắt của cô lộ ra sự lạnh lẽo.
Cô cười lạnh một tiếng: "Thiên đường có lối các người không đi, địa ngục không lối thì các người lại xông vào."
"Mày, mày muốn làm cái gì?"
Vương Duyệt vẫn luôn nghĩ người phụ nữ như Thi Nhân không dễ chọc, bây giờ cô còn là bà Tiêu, vậy thì càng không dễ chọc.
"Tôi đã làm cái gì đâu? Nói cách khác, bà xứng đáng để cho tôi phải làm cái gì à?"
Thi Nhân tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cô dùng khăn giấy xoa xoa hai mắt của mình, vừa rồi cô phải véo tay để khiến cho mình khóc một cách chân thật hơn.
Cô nhìn thoáng qua trợ lý: "Tôi nhớ kỹ có một loại phương pháp khi đánh người thì sẽ không để lại dấu vết trên da thịt."
"Không sai."
"Kêu hai vệ sĩ đó đến đây đi."
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn Thi Đằng Sùng và Vương Duyệt, vẻ mặt của cô bỗng nhiên trở nên đen tối: "Lần này là cảnh cáo, nếu có lần tiếp theo vậy thì tôi sẽ chặt đứt chân của hai người, sau đó thì sẽ cắt đầu lưỡi của các người."
"Không, không, cô không thể làm như vậy. Cô không sợ bị người khác biết hay sao?"
Vương Duyệt đã nghe thấy lời nói của người phụ nữ kia, bây giờ Thi Nhân rất sợ những tin tức tiêu cực.
Cho nên chỉ cần bọn họ kiên cường một chút thì Thi Nhân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Chính xác, tôi không muốn để cho người khác biết. Có điều bây giờ tôi rất mong muốn một nhà ba người sum vầy với nhau, tôi chỉ là một đứa trẻ không có tình thương và bị vứt bỏ."
Nụ cười trên mặt của Thi Nhân càng ngày càng sâu: "Các người đoán xem người khác sẽ tin lời của các người hay là tin tưởng tôi đây? Người bị hại là tôi, tôi mới là người bị vứt bỏ ngay từ khi bắt đầu."
Muốn bàn đến việc đạo đức bị bắt cóc, vậy thì cô sẽ chơi với bọn họ đến cùng.
Cái này, Vương Duyệt đặt mông ngồi dưới đất, phía sau lưng của bà ta đều là mồ hôi lạnh.
Bà ta cũng không có ngu, làm sao có thể không rõ, vì sao Thi Nhân lại đột ngột thay đổi như vậy, thậm chí cô còn khóc lóc nữa.
Hóa ra là như vậy.
Hai tên vệ sĩ đã nhanh chóng đi tới, Vương Duyệt vội vã cầu xin tha thứ: "Lần sau tôi không dám nữa, thực sự không dám nữa."
Nhưng cũng vô dụng, vệ sĩ đè Vương Duyệt nằm trên mặt đất, bà ta đau đến mức một chữ cũng không nói ra được.
Thi Đằng Sùng sợ đến mức tái nhợt: "Chờ một chút, cha là cha của con."
"Từ lúc ông hại chết mẹ của tôi thì ông đã không còn là cha của tôi nữa rồi."
Cái gọi là lương thiện, người nhà họ Thi không xứng với nó và cũng không xứng được người khác dùng tấm lòng lương thiện tới đối đãi.
Thi Đằng Sùng thấy có nhiều vệ sĩ, đồng thời thấy dáng vẻ đau đớn của Vương duyệt, ông ta liền vội vàng nói: "Đợi một chút, con buông tha cha thì cha sẽ nói cho con biết một bí mật."
"Tôi không có hứng thú."
Hiện tại cô biết rất nhiều bí mật, cho nên cô không có hứng thú với bí mật của Thi Đằng Sùng.
"Tiêu Khôn Hoằng đã tìm kiếm bí mật này từ rất lâu, nó còn liên quan đến bà ngoại của con."
"Chờ một chút."
Thi Nhân nhìn ông ta: "Nói đi."
Thi Đằng Sùng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thoáng qua Vương Duyệt đang đau đến mức ngất xỉu và nằm ườn trên mặt đất, sau đó ông ta trả lời: "Thật ra cha biết ai đã mua của hồi môn của bà ngoại con."
Của hồi môn của bà ngoại?
Cũng đúng, lúc trước cô cũng muốn biết ai đã mua của hồi môn của bà ngoại.
Có điều khi biết đến những việc mà bà ngoại cô đã trải qua, còn có mối quan hệ với nhà họ Tiêu thì cô bỗng nhiên cảm thấy của hồi môn cũng không quan trọng lắm.
Những thứ quý giá nhất của bà ngoại đã giấu trong sân bao nhiêu năm qua.
Trong Tết Nguyên Đán mới bị cô tìm ra.
Vẻ mặt của Thi Nhân rất lạnh nhạt: "Nói thật thì tôi cũng không quan tâm đến những thứ này."
"Nhưng trên người của bà ngoại con hẳn là cất giấu bí mật, lần đầu tiên mà cha bán những món đồ này thì đã gặp phải vấn đề. Nếu không phải cha thông minh thì đã sớm chết rồi."
Bán những thứ này khiến cho ông ta suýt mất mạng.
Lúc đó Thi Đằng Sùng cũng cảm thấy rất phiền muộn, nhưng nó đã thực sự xảy ra.
Ông ta vốn muốn hỏi rõ ràng một chút, kết quả thân thể của bà ngoại Thi Nhân không tốt, đẩy một cái thì đã chết, cũng không có biện pháp tìm người khác để hỏi về vấn đề này.
Mẹ của Thi Nhân cái gì cũng không biết.
"Đáng đời của ông, đồ của bà ngoại là thứ mà ông có thể động vào sao?"
"Lẽ nào con không tò mò sao?"
Vẻ mặt của Thi Nhân không hề thay đổi: "Trong dịp Tết Nguyên Đán tôi đã về thăm ông bà ngoại, tôi cũng đã biết một ít tin tức, cũng đoán được vì sao bán những món đồ này sẽ xảy ra chuyện. Có điều những thứ này không liên quan đến ông, ông cũng không cung cấp được nhiều đồ vật có giá trị lắm."
Sắc mặt của Thi Đằng Sùng chợt thay đổi.
Không có khả năng.
Ông ta vẫn dựa vào bí mật này để Tiêu Khôn Hoằng để yên cho mình, chẳng lẽ không phải như vậy?
"Ra tay đi, các người còn chần chờ cái gì?"
Thi Nhân cũng không tiếp tục trì hoãn, kết quả này khiến cho Thi Đằng Sùng liên tiếp cầu xin tha thứ: "Cha nhất định biết được nhiều bí mật hơn con."
"Trời ạ, chuyện đó cũng không nhất định."
"Trước hết con phải để cho cha nói cái đã, nhất định có cái con không biết. Cha chỉ bán một món trong số của hồi môn của bà ngoại con thôi, còn tất cả những thứ kia đều được cha giữ lại. Cha có thể trả chúng lại cho con."
Tay của Thi Nhân từ từ khép chặt, quả nhiên là như thế.
Sau một hồi thử thách, Thi Đằng Sùng đã rất luống cuống.
Sắc mặt của cô không hề thay đổi: "Ông phải nói đồ vật để ở đâu, người của tôi phải đi kiểm tra thì tôi mới có thể thả ông đi."
"Có thể, địa chỉ ở trong két bảo hiểm ở ngân hàng."
Thi Đằng Sùng nói địa chỉ ra, trợ lý gọi người đi kiểm tra.
Ngay sau đó cô nhận được tin tức là có thứ gì đó trong két sắt, ảnh được gửi đến điện thoại di động của Thi Nhân, cô nhìn tấm vé để xác nhận đây thật sự là của hồi môn của bà ngoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!