Văn phòng thật im ắng.
“Tôi không biết là ai, bỗng nhiên đêm qua lại chụp được những bức ảnh đó.”
“Đêm qua, đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy đêm qua Thi Nhân có gì đó không ổn, nhưng biểu hiện không được rõ ràng cho lắm, anh cũng không thể đoán được.
Trong khi bên phía Mạc Mỹ Đình lại khăng khăng nói không làm chuyện này.
Hiện tại xem ra, là anh đã quá xem nhẹ Mạc Mỹ Đình rồi chăng?
Thi Nhân gật đầu, cô rũ mắt nhìn bức ảnh kia: “Tối hôm qua anh đến khách sạn làm gì vậy?”
“Chuyện gì anh cũng chưa làm, thậm chí còn không xuống xe.”
Tiêu Khôn Hoằng khẽ ôm cô vào trong lòng: “Đời này, anh chỉ chung thủy với một người phụ nữ là em, ai cũng không thể chen chân vào được.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, anh còn chưa trả lời vấn đề của em đấy, rốt cuộc là làm gì?”
“Đàn ông mời phụ nữ đến khách sạn thì còn có thể là gì đây?”
Ngay sau đó, Tiêu Khôn Hoằng biện giải: “Anh đã tặng một phần quà gửi đến Mạc Mỹ Đình, nếu cô ta đã thích đàn ông đến vậy, anh lập tức cho cô ta vài gã, nhưng có vẻ như cô ta không được vui cho lắm.”
Tặng một vài gã đàn ông sao?
Thi Nhân cảm thấy có chút khó tiêu, là ý mà cô muốn đúng chứ?
Cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, rất nhiều năm trước, thủ đoạn mà Tiêu Khôn Hoằng đã đối phó với Vương Duyệt, chính là đoạn phim quay lén ghi lại cảnh con gái nhà giàu nổi tiếng tràn lan trên mạng, không phải là do Tiêu Khôn Hoằng làm ra sao?
Chẳng lẽ anh ấy cũng làm như vậy?
“Anh làm thế, không sợ bị người nhà họ Mạc biết sao?”
“Cô ta sẽ không nói, bởi trong tay anh đang nắm giữ nhược điểm của cô ta.”
Tiêu Khôn Hoằng khẽ rũ mắt nhìn cô: “Người phụ nữ này hành chuyện vô cùng độc ác, hơn nữa tố chất tâm lý rất lớn, sau này nếu em có gặp cô ta, nhất định phải cẩn thận hơn.”
Thi Nhân bị dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Khôn Hoằng chọc cười.
Vốn cô còn tưởng là chuyện gì bất ngờ lắm, quả nhiên Tiêu Khôn Hoằng vẫn không làm cô thất vọng.
Người đàn ông nhẹ gãi sống mũi cô: “Anh sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi đâu.”
“Em biết, nếu không em cũng chẳng trực tiếp hỏi anh làm gì. Chỉ là thật không ngờ đến những chuyện anh làm.”
“Cảm thấy anh tàn nhẫn chứ?”
Thi Nhân dựa vào trong lòng ngực anh không nói.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không phải đột nhiên mà ra tay tàn nhẫn với người khác đến thế, anh đã thu liễm đi rất nhiều, bỗng nhiên động thủ, nhất định là có nguyên nhân.
Cô bỗng nhiên nhớ tới những bức ảnh chụp kia, theo bản năng mà mở miệng hỏi: “Mạc Mỹ Đình, có phải lớn lên rất giống một người không?”
Câu hỏi khiến Tiêu Khôn Hoằng cứng đờ.
Anh trực tiếp thừa nhận: “Giống Bạch Mỹ Đình.”
“Ảnh chụp mà tối hôm qua em nhận được, có một vài tấm chụp anh khi còn đi học, trong đó có Diệp Tranh, còn có Bạch Mỹ Đình.”
Thi Nhân đưa ảnh chụp ra cho anh xem.
Tiêu Khôn Hoằng khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh, không có một chút điểm khác thường nào: “Anh vẫn luôn nghi ngờ Mạc Mỹ Đình cùng Bạch Mỹ Đình có mối quan hệ gì đó với nhau, chẳng qua trước mắt vẫn không tra được. Nhưng hai người dù cho tính cách và ngoại hình đều vô cùng giống nhau.”
Lớn lên giống nhau, có thể do phẫu thuật, cũng có thể là thật sự giống nhau.
Chẳng qua tính cách, thói quen thật sự không thể lừa dối mọi người.
“Vậy tối hôm qua anh có điều tra được gì không?”
“Làm sao em biết anh dụ cô ta?”
Thi Nhân khóa màn hình điện thoại: “Nếu không phải do tấm ảnh, anh căn bản sẽ không để ý đến Mạc Mỹ Đình, nhưng anh đột nhiên làm vậy, nhất định là có lý do.”
Người đàn ông vui vẻ, cúi đầu hôn cô một cái.
Anh cúi đầu nói: “Chính xác, anh cho người thôi miên cô ta, muốn hỏi cho rõ cô ta rốt cuộc là ai. Kết quả thất bại, thế nên buổi sáng hôm nay Mạc Mỹ Đình mới có thể khí thế mà đến tính sổ anh.”
Dựa theo suy tính trong kế hoạch, đầu tiên là thôi miên Mạc Mỹ Đình, hỏi rõ ràng thân phận, lai lịch của cô ta và người đứng sau tất cả.
Tiếp đến thôi miên cho Mạc Mỹ Đình một viễn cảnh hư cấu, khiến cô ta một chút cũng không nhớ rõ.
Kết quả là đã xảy ra sự cố giữa chừng.
“Sao lại thất bại? Cô ta tỉnh ư?”
“Đúng vậy, loại tình huống này cho thấy, nếu Mạc Mỹ Đình không phải Bạch Mỹ Đình, chắc chắn trước kia đã có người huấn luyện cô ta.”
Thi Nhân suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy ý sau càng có khả năng là đã xảy ra, nếu thật sự không phải Bạch Mỹ Đình, thì cố ý muốn huấn luyện Mạc Mỹ Đình làm gì?”
Không phải chắc chắn không phải, căn bản là hỏi mà không ra.
“Thông minh lắm, anh cũng nghĩ giống vậy. Nhưng nếu suy tính thế này, thân phận của Mạc Mỹ Đình cũng rất đáng nghi, người đứng sau cô ta khẳng định là có xích mích với nhà họ Mạc.”
Đúng vậy, nếu không phải có xích mích, thì sao có thể làm ra một Bạch Mỹ Đình khác để thay thế?
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Anh đã cho người điều tra tất cả, em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, mấy ngày nay ráng nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần làm cô dâu của anh.”
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhà họ Mạc hay Bạch Mỹ Đình gì đó, chờ anh thu thập giữ liệu sau.
Một chút cũng không bỏ sót.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy như trong mình đang tồn tại song song hai con người vậy, một bên cầm dao mổ, giơ tay lập tức lấy mạng người
Một bên lại mỉm cười trên mặt, chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.
Nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì đó liên quan đến cô vợ bé bỏng của anh, anh sẽ lập tức nổi giận, không thể khống chế được chính mình.
Lần này đối với Mạc Mỹ Đình mà nói, cũng là vì cô ta nhiều lần tính kế Thi Nhân, một là anh dứt khoát không làm, còn hai thì, đã làm phải làm đến cùng.
Nhưng đến bây giờ, chính anh cũng cảm thấy rằng, có phải quá độc ác hay không.
Nhưng người trong đầu lại nói rằng, làm như vậy không hề sai.
Anh cảm thấy, đầu óc mình phải chăng đã có vấn đề rồi hay không.
Trải qua lần đó sự tình, mạc hi rốt cuộc ngừng nghỉ.
Không còn tới tập đoàn Quang Viễn để tra, mà thay mặt toàn bộ nhân vật nổi tiếng máu mặt ở khắp nơi đến tại yến tiệc nhà họ Mạc, mở rộng mối quan hệ với người nhà họ Mạc.
Bởi thân phận con gái nhà họ Mạc, Mạc Mỹ Đình xem như còn xài được.
Bên phía nhà họ Mạc vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên rằng Tiêu Khôn Hoằng đã đoán trúng, Mạc Mỹ Đình không nói chuyện này cho người trong nhà.
Hết thảy vẫn duy trì bình yên.
Nhưng Thi Nhân biết sự tình yên tĩnh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải rạn nứt.
Chẳng qua hiện tại cô không quan tâm đến chuyện này, chuyện mà cô quan tâm là sức khỏe của Tiêu Khôn Hoằng, buổi sáng hôm nay, Tiêu Khôn Hoằng đã vô cớ té xỉu.
Tai nạn này khiến cho linh hồn nhỏ bé của Thi Nhân bị dọa sợ mãnh liệt.
Nhanh chóng bí mật mà đưa Tiêu Khôn Hoằng đến bệnh viện, Thi Nhanh chỉ cảm thấy lạnh cả người, mãi đến khi Diệp Tranh chạy tới, cô mới lấy lại được chút tinh thần, sau đó nắm lấy tay Diệp Tranh: “Anh ấy sẽ không sao chứ?”
“Sẽ không sao.”
Diệp Tranh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay Thi Nhân, anh ta vội vàng vỗ lưng cô: “Đừng lo lắng.”
“Hay là phẫu thuật trước đi.”
Thi Nhân thật sự cảm thấy chính mình không thể nào chờ nổi nữa.
Sợi dây thần kinh vốn đang căng chặt hôm nay bỗng dưng bị đứt.
Một giờ trôi qua, tưởng chừng như đã rất lâu.
Khi bác sĩ bước ra, Thi Nhân tự trấn an bản thân, cô không muốn phải nghe đáp án xấu, bởi cô ghét nhất bệnh viện là ở chỗ này.
“Anh Tiêu đã không sao rồi, theo phỏng đoán là do huyết áp và thần kinh bị tồn đọng, dẫn đến việc anh ấy bị ngất xỉu.”
“Thật sự không có việc gì sao? Không phẫu thuật sẽ không có ảnh hưởng gì đúng chứ?”
“Không ảnh hưởng, chỉ cần về sau anh ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt và đợi đến khi phẫu thuật.”
“Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, thật sự là dọa chết cô rồi.
“Chị dâu, chị khuyên anh ấy an phận nằm viện tịnh dưỡng, chuyện công ty nên gạt sang một bên, được không ?”
“Tôi biết rồi.”
Dẫu cho lần này Tiêu Khôn Hoằng có tìm lý do gì, cô nhất định phải giữ người này ở lại đây.
Thi Nhân trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý: “Công việc bên phía tập đoàn, anh xem và xử lý cho tốt, từ hôm nay anh ấy phải nằm viện, thế nên các chuyện lớn nhỏ trong công ty mọi người phải tự xử lý.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!