“Chọn được cái nào chưa?”
Tiêu Khôn Hoằng sải bước tới, thầm ôm lấy Thi Nhân: “Xin lỗi, hôm nay anh về trễ.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn mà.”
Thi Nhân nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, sau đó xoay người đặt lên bàn với dáng vẻ trông vô cùng tự nhiên.
“Đã mặc thử hết rồi sao? Anh vẫn chưa thấy nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rất tiếc nuối, bởi anh không được tận mắt chiêm ngắm.
“Qua vài ngày thôi là anh có thể thấy được rồi, trước hết vẫn nên giữ bí mật đã.”
Sau đó, Thi Nhân nhìn anh, cô nói: “Anh ra ngoài trước đi, em thay quần áo xong sẽ xuống ăn cơm.”
“Ừ, vậy anh cũng lên lầu thay quần áo đây.”
Tiêu Khôn Hoằng khẽ xoa đầu cô, sau đó anh rời khỏi phòng.
Thi Nhân nhìn cánh cửa đã được đóng lại, lúc này, cô mới xoay người cầm lấy di động: “Tôi chẳng quan tâm anh là ai, nhưng đừng cố sức mà châm ngòi mối quan hệ của chúng tôi.”
Cô tin rằng, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không phải là người như vậy.
Anh ấy nhất định sẽ không liên quan gì đến Mạc Hồi.
“Phải không, vậy trước hết cô cứ xem tấm ảnh chụp này đi.”
Ba tấm ảnh chụp rõ ràng trông khá cũ, bối cảnh là ở vườn trường.
Thi Nhân liếc mắt một cái đã có thể thấy được Tiêu Khôn Hoằng, người đứng bên cạnh anh là Diệp Tranh.
Đây là ảnh chụp thời còn đi học sao?
Đưa cô bức ảnh này làm gì chứ. Sau đó, cô khẽ dời ánh mắt xuống, chợt thấy được một khuôn mặt rất quen thuộc, lớn lên giống hệt Mạc Mỹ Đình.
Cô gái này là ai?
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai được truyền đến: “Có phải cô rất tò mò muốn biết cô ấy là ai không? Cô thật sự tin rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ không lừa dối cô sao? Một cô gái giống nhau như đúc, nhưng anh ta lại chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cô, thế nguyên nhân là gì, cô đã từng nghĩ tới chưa?”
“Rốt cuộc anh là ai?”
Thi Nhân tuy rằng tò mò, nhưng vẫn phải cảnh giác người đã gửi ảnh chụp sang cho mình, nhất định người này đang lén lút chất chứa chút dụng tâm riêng.
Hiện tại, Mạc Mỹ Đình bỗng nhiên xuất hiện, và chuyện của Thi Đằng Sùng lại lần nữa xảy ra, cô cảm thấy rằng, phía sau mọi chuyện nhất định là có người đang gây rối.
“Tôi là ai không quan trọng, chẳng qua tôi chỉ không muốn cô bị một kẻ hai mặt lừa dối thôi.”
Thi Nhân vội vàng cúp điện thoại, nhưng lại nghe được âm thanh cảnh báo của một dãy số.
Cô thật sự sắp tức chết rồi.
Mọi chuyện ngày hôm nay, vẫn chưa xong đâu.
Đầu dây điện thoại bên kia, Giang Quốc Thành tùy tiện ném điện thoại sang một bên, anh ta nhìn ngọn đèn dầu nhà họ Vạn, nhưng lại không có cái nào thuộc về anh ta.
Tiêu Khôn Hoằng, tôi trở lại rồi đây.
Lần này, tôi nhất định sẽ không thua cuộc đâu.
Thứ mà Bạch Mỹ Đình muốn, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy đạt được.
Bởi đây là do cậu thiếu cô ấy
Ngày hôm sau, Mạc Mỹ Đình lại lần nữa hùng hổ tiến vào công ty.
Nếm trải nhục nhã ngày hôm qua, cô ta thật sự là nuốt không trôi mấy lời này, nếu không phải cô ta mạng lớn, không biết sau đó sẽ còn phải trải qua những gì.
Cô ta nhanh chóng vọt vào văn phòng: “Tiêu Khôn Hoằng, anh quá coi thường tôi, quá coi thường nhà họ Mạc.”
Ngay lúc này, cô ta nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi trên ghế lớn, dáng vẻ chính trực nghiêm chính vô cùng.
Nhưng cô ta chỉ cảm thấy rằng, người đàn ông này âm hiểm hệt như rắn độc.
“Cô Mạc tức giận xông đến như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng tôi đã làm điều gì không phải với cô.
“Chẳng lẽ anh không có sao?”
Mạc Mỹ Đình dữ tợn nhìn chằm chằm anh: “Tối hôm qua anh cố ý mời tôi đến khách sạn, sau đó bỏ thuốc tôi, cho người quay lại tôi. Anh cũng quá độc ác rồi!”
“Cô Mỹ Đình, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói tuyệt đối không được nói nhảm đâu. Tối hôm qua, tôi mời cô đi khách sạn bao giờ, tôi là một người đã kết hôn, sao có thể mời phụ nữ đến mấy chỗ như vậy được, như thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”
Mạc Mỹ Đình sửng sốt: “Anh muốn phủ nhận ư?”
“Không bằng, cô tìm thử chứng cứ cho tôi xem sao?”
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh trả lời, sắc mặt không chút lung lay.
Thời điểm thực hiện chuyện này, anh đã an bài tốt mọi thứ, đối mặt với nhà họ Mạc thế nào, anh cũng không phải kẻ ngu.
Mạc Mỹ Đình nỗ lực nhớ lại khi đó, nhưng lại không phát hiện được bất kì chứng cứ nào.
Tại khách sạn, Tiêu Khôn Hoằng căn bản là không xuất hiện.
Người trong phòng, không chừng Tiêu Khôn Hoằng cũng đã sớm an bài, mặc dù nơi đấy là chỗ của anh ta, nhưng muốn tìm người cũng không dễ dàng gì.
Cho dù người nhà họ Mạc tới, cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Không có cách để chứng minh tất cả chuyện này là do Tiêu Khôn Hoằng làm, hơn nữa anh ta còn muốn thôi miên chính mình, tự chứng minh rằng rốt cuộc có phải là Bạch Mỹ Đình hay không.
Nếu Tiêu Khôn Hoằng mà nói chuyện này cho nhà họ Mạc biết, vị trí của cô chẳng phải sẽ lâm vào nguy hiểm sao?
Mạc Mỹ Đình coi như đã biết, bản thân lần này bị tính kế rồi.
Cô khẽ cười lạnh: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc là vì sao mà anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như thế?”
“Cô Mạc, như cô đã nói, tôi thật sự không có lý do gì để đối xử với cô như vậy cả. Tôi có vợ, có con trai, cô lại là công chúa được cưng chiều nhất nhà họ Mạc. Giữa chúng ta sẽ xảy ra được chuyện gì đây? Cô nghĩ thế nào?”
Mỗi câu mà Tiêu Khôn Hoằng nói ra bình tĩnh đến lạ.
Chẳng qua, Mạc Mỹ Đình biết rõ mình bị anh ta tính kế, anh ta vốn đã sớm tính kế cô.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Nếu cô Mạc không còn chuyện gì nữa, vậy thì mời cô rời đi, tôi vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.”
Trợ lý đứng trước mặt Mạc Mỹ Đình, giọng điệu xa cách: “Mời đi.”
“Được, rất tốt, Tiêu Khôn Hoằng, anh nhớ tôi cho kĩ.”
Mạc Mỹ Đình nổi giận tới, lại nổi giận rời đi.
Cô ta hận không thể nhai sống Tiêu Khôn Hoằng cho xong.
Đột nhiên lại bị tính kế, đáng ghét.
Chuyện Mạc Mỹ Đình đột nhiên xông vào công ty đã được mọi người nhìn thấy.
Thi Nhân nặng nề tâm sự trong lòng, cảm thấy ba bức ảnh chụp ngày hôm qua khiến người khác có chút lo lắng.
Cô gái giống hệt như Mạc Mỹ Đình kia, rốt cuộc là ai?
Tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại chưa từng nhắc đến trước mặt cô?
Hơn nữa tối hôm qua Tiêu Khôn Hoằng đến muộn, còn có hôm nay Mạc Mỹ Đình nổi giận đùng đùng đến công ty, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thi Nhân thấy, cô phải đến tìm Tiêu Khôn Hoằng hỏi cho ra lẽ mới được.
Sau lưng nhất định có người muốn giở trò châm ngòi mối quan hệ, cô chắc chắn sẽ không để mắc lừa.
Những suy nghĩ ấy, khi đến giờ ăn cơm trưa, Thi Nhân đã nhắc đến.
“Tối hôm qua, anh đi đâu trước khi về nhà?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, sau đó nhìn cô: “Anh đi xử lí công việc.”
“Anh đi gặp Mạc Mỹ Đình đúng không?”
Thi Nhân không ngờ rằng, Tiêu Khôn Hoằng lòng vòng quanh co đã tới được trình độ này, nếu tình cảm giữa họ xuất hiện vấn đề, như vậy cô cũng mong rằng anh sẽ không giấu diếm gì.
Đôi khi, giấu giếm mới là tổn thương lớn nhất.
“Em đã biết tất cả.”
Tiêu Khôn Hoằng thật sự rất kinh ngạc, chuyện này anh xử lý ổn thỏa đến mức không lộ ra chút sơ hở nào, Thi Nhân sao lại biết được chứ?
Chẳng lẽ Mạc Mỹ Đình kia đến tìm cô ấy?
“Nếu Mạc Mỹ Đình có nói gì, em không cần phải để trong lòng, anh chỉ là cảnh cáo cô ta một chút thôi. Để cho cô ta biết được, ở chỗ này, ai không thể trêu chọc. Mạc Mỹ Đình như con chó điên vậy, ỷ vào nhà họ Mạc mà cắn người gây rối.”
Giọng điệu Tiêu Khôn Hoằng rất trầm thấp, cũng rất lạnh lẽo.
Đặc biệt là câu cuối cùng mà anh nói, khiến Thi Nhân sợ ngây người.
Anh, anh ấy sao lại nói Mạc Mỹ Đình là chó điên?
Nhưng đúng là Mạc Mỹ Đình đã đeo bám bọn họ suốt thời gian qua, tìm kiếm tung tích họ khắp nơi.
Nếu không phải thấy nhà họ Mạc lớn mạnh, ai sẽ chịu đựng được khi Mạc Mỹ Đình làm như vậy đây?
Thi Nhân thật sự không ngờ, còn tưởng rằng sẽ tra ra được vấn đề liên quan đến nam nữ, nhưng sau khi nghe Tiêu Khôn Hoằng nói, sao lại nghe ra giống như là Tiêu Khôn Hoằng muốn đánh Mạc Mỹ Đình?
Chả trách hôm nay Mạc Mỹ Đình nổi giận đùng đùng mà đến công ty, dáng vẻ như muốn tìm người tính sổ.
Thì ra vấn đề là ở đây.
Thi Nhân khẽ ngẩng đầu, cô nghiêm túc nhìn anh: “Anh nghĩ Mạc Mỹ Đình có nói gì với em sao? Thật ra không phải.”
Mạc Mỹ Đình là người kiêu ngạo như vậy, cô ta nhất định sẽ nghĩ bản thân có thể tự giải quyết được chuyện liên quan đến anh.
Và hiển nhiên, Mạc Mỹ Đình đã gặp bất lợi với Tiêu Khôn Hoằng.