Khi Tiêu Khôn Hoằng ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn thấy Thi Nhân đang bận rộn cho các con nhỏ ăn cơm.
Vẻ mặt anh trở lại bình thường, liền bước tới.
Sau khi đưa các con đi, Thi Nhân ngoảnh lại nhìn anh hỏi: “Anh sao vậy, em thấy anh có vẻ không vui, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì à?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, sau đó nói ngắn gọn với cô chuyện vừa xảy ra.
“Vương Duyệt thật sự dám vu oan em, còn nói em bất hiếu, bọn họ sao còn có mặt mũi làm ra những chuyện như thế?”
Thi Nhân giọng nói trở nên lạnh như băng, đây không phải là quả báo của nhà họ Thi sao?
“Anh đã cho người giải quyết rồi, giờ đến công ty làm việc trước đã.”
Tiêu Khôn Hoằng tuy không biểu lộ gì ra ngoài, nhưng trong mắt vẫn là có chút căm phẫn.
Người nhà họ Thi thường nhìn thấy anh ta, thì giống như chuột gặp mèo, lần này bọn họ dám ngang nhiên chống đối anh, anh thực sự cũng muốn biết dũng khí của nhà họ Thi như vậy là từ đâu mà có.
Khi lên xe, Thi Nhân thấy Tiêu Khôn Hoằng đang cầm điện thoại đưa cho mình.
Hiện tại cô mới hiểu ra tại sao anh ta nói rằng có chuyện cần giải quyết, nhưng cũng chính từ lúc đó cô không tìm thấy điện thoại di động của mình ở chỗ nào.
Anh ấy là vì không muốn để cô nhìn thấy những thứ đó?
“Em đâu có dễ dàng bị tổn thương như vậy?”
Thi Nhân cũng không nhìn đến điện thoại, cứ thế dựa vào vai anh, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi được anh bảo vệ như vậy.
Chính lúc này đây cô cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc.
Làm sao những chuyện phiền muộn kia có thể xen vào quấy rầy hay làm xáo trộn cuộc sống hạnh phúc của họ?
Nếu đã như vậy cô sẽ càng phải sống thật tốt, thật hạnh phúc để cho những con người kia cảm nhận rõ rệt được sự bất hạnh của bản thân họ.
Khi đến tập đoàn, hai người tách ra đi riêng từng tầng khác nhau.
Phải nói rằng, sự cố này đã tạo ra những tác động không hề nhỏ, rõ ràng nhất là ảnh hưởng tiêu cực đến giá cổ phiếu của tập đoàn.
Sau khi trở lại văn phòng, Thi Nhân bật điện thoại di động của mình và xem các chủ đề nóng của ngày hôm nay, quả nhiên là tin tức về chính bản thân mình, bà chủ giàu có của tập đoàn Quang Viễn bất hiếu, bỏ rơi cha mẹ...
Những nội dung đó đều được viết bằng giọng văn của Thi Đằng Sùng.
Một người cha già không nơi nương tựa, bệnh tật bị cô con gái giàu có bỏ rơi, không có tiền chữa bệnh.
Thật là cảm động.
Có rất nhiều người bình luận, hầu hết họ đều nói rằng cô ấy không tốt.
Thi Nhân có thể nhìn ra được, Tiêu Khôn Hoằng đã thu xếp được nhiều phần, tuy nhiên bây giờ bảng xếp hạng tin tức dù cho không còn đứng đầu bảng tin, nhưng vẫn còn rất nóng thu hút được nhiều sự quan tâm của dư luận.
Vương Duyệt mới hôm qua đến cửa tập đoàn gây chuyện, hôm nay dám đăng báo mạng?
Luôn có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Cô lấy số điện thoại của Vương Duyệt từ danh sách đen, sau đó bấm số, bên kia nhanh chóng trả lời: “Alo, làm ơn cho hỏi là ai ở đầu dây?”
Giọng điệu trong điện thoại có vẻ đắc ý.
“Đừng giả vờ nữa, ai không biết chứ bà mà không biết tôi là ai sao?”
“Ồ, hóa ra là bà chủ của tập đoàn, cô tìm tôi có chuyện gì vậy? Có phải là đã nghĩ thông suốt rồi không?”
Vương Duyệt lúc này đang đắc thắng, tâm trạng vô cùng tốt.
Vốn không tin là không trị được con nhỏ Thi Nhân này.
Nhìn đi, tin tức đã được phơi bày ra, không phải đang ngoan ngoãn đi tìm tới nhận sai sao.
“Tôi chỉ muốn hỏi bà, ai đã cho bà dũng khí để bịa đặt ra những tin đồn như vậy trên mạng?”
“Tôi không biết cô đang nói bậy bạ gì nữa, tin đồn như thế nào, chẳng lẽ những gì tôi nói không phải sự thật hay sao? Ngày hôm qua tôi đến tập đoàn tìm cô, nhưng bị người của cô đuổi về, còn uy hiếp, cả đời này tôi sẽ không được xuất hiện trước mặt cô, Thi Nhân à, làm người là phải có lương tâm.”
“Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiền?”
Trong mắt Vương Duyệt lóe lên một tia tham lam, sau đó cô ta lập tức tỉnh táo lại: “Không phải vấn đề tiền bạc, chi phí chữa bệnh theo dõi của Thi Đằng Sùng, cô vốn dĩ nên chịu trách nhiệm, tôi đăng lên Facebook để đòi hỏi quyền lợi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn gây rắc rối như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng là người một nhà.”
Người một nhà?
Thi Nhân nghiến chặt răng: “Thôi đừng nói vòng co, mau nói cho tôi biết bà muốn bao nhiêu.”
Cô không còn thời gian để tranh luận thêm với Vương Duyệt.
“Đã nói, tô không cần tiền, tôi chỉ cần cô gánh vác trách nhiệm bản thân nên làm.”
Vương Duyệt nói xong liền cúp máy.
Thi Nhân lạ lùng nhìn điện thoại, có phải Vương Duyệt đã chuyển đổi tính nết rồi không?
Bà ấy không cần tiền?
Không, vấn đề này vô cùng không bình thường.
Vương Duyệt làm ầm ĩ như vậy nhất định là vì tiền, nhưng lại đột nhiên nói không muốn tiền, vậy thì phải có âm mưu gì khác, hoặc là người nào đứng đằng sau bà ta có âm mưu.
Chuyện này suy cho cùng, chắc chắn vẫn là có người lợi dụng.
Thi Nhân trong lòng buồn bực, nếu như là trước đây, cô sẽ không quan tâm chú ý đến Vương Duyệt, có thể mặc kệ dù cho bà ta làm gì mình đi chăng nữa.
Nhưng bây giờ thì không được.
Đúng lúc này, Triệu Nhược Trúc gõ cửa đi vào: “Thưa bà chủ, bộ phận quan hệ công chúng đã chuẩn bị phương án xử lý, nhưng đây là chuyện gia đình, chị có muốn xem trước bản thảo không?”
“Đưa nó cho tôi.”
Thi Nhân hít thở sâu, không thể mất bình tĩnh.
Càng những lúc này, càng không thể hoảng loạn.
Cô thảo luận với những người trong bộ phận quan hệ công chúng, sau đó đăng Facebook: “Tôi rất tiếc khi để chuyện của tôi chiếm dụng tài nguyên công công.
Khi xem những nội dung bị đăng tải, tôi thấy thật buồn cười, tôi đã từng có cha, nhưng từ khi bà Vương Duyệt trở thành mẹ kế từ khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi phải sống trong viện điều dưỡng vì bệnh tật, chính từ lúc đó tôi cũng không còn gia đình nữa.
Bà Vương Duyệt đã ở bên người đàn ông đó nhiều năm, bà ta còn sinh ra một người con gái nhỏ hơn tôi một tuổi, bà ta tận hưởng mọi thứ mà người đàn ông đó có, bây giờ người đàn ông đó bị bệnh và không có tiền, liền bỏ rơi ông ấy, không chăm lo gì, rồi đem người vứt bỏ cho tôi?
Vâng, tôi thực sự không thiếu tiền, nhưng tiền của tôi với bọn họ không có quan hệ gì hết.
Tôi chấp nhận sẽ thanh toán cho các hóa đơn điều trị y tế, nhưng đối với những người khác, tôi không có nghĩa vụ phải hỗ trợ họ theo bất kỳ lý do hay trách nhiệm nào.”
Câu trả lời này nhanh chóng đã trở thành một tin tức nóng hổi, đứng đầu bảng tin tìm kiếm.
Những người quan tâm cũng thi nhau đào bới lật lại các tin cũ, hướng về phía Thi Nhân.
[Một cô gái trạc tuổi Thi Nhân, điều này cho thấy Thi Đằng Sùng sớm đã có bồ nhí.]
[Thi Đằng Sùng đúng là đồ cặn bã, có một người cha như thế này, đừng nói đến tiền thuốc men, tôi còn không đi dự đám tang của ông ta.]
[Tôi nghe nói rằng mẹ của Thi Nhân bị trầm cảm, đã tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà trong viện điều dưỡng, tất cả không phải vì người chồng cặn bã kia sao?]
[Bồ nhí ngày nay quá kiêu ngạo, nhưng mà hiện tại bồ nhí lại bị quả báo, thật xứng đáng.]
Các bình luận nhanh chóng tràn ngập các trang mạng nghiêng về phía Thi Nhân.
Thi Nhân trong bài đăng phản bác đã đặt ấn định Vương Duyệt vào vị trí bồ nhí, như vậy thôi đã đủ sỉ nhục.
Cô còn công bố tuổi của con gái ngoài dã thú của bà ta, điều đó chứng tỏ Thị Đằng Sùng là người cặn bã như thế nào.
Vương Duyệt làm bồ nhí lâu như vậy, để rồi cuối cùng nhận quả báo.
Hầu hết mọi người đều cảm thấy rất đau lòng, thậm chí chửi mắng thẳng Vương Duyệt.
Rất nhanh, ai đó đã tung ra một video liên quan đến Vương Duyệt, một video sắc nét cao về một hoạt động nhiều người tham gia, đây là một sự kiện nhiều người thuộc giới nhà giàu và nổi tiếng hồi đó tổ chức.
Bây giờ chuyện cũ được nhắc lại, mọi người đều chuyển trọng tâm.
Vương Duyệt trở thành người trẻ tuổi nhất, bị cả cộng đồng mạng gièm pha.
Phương tiện truyền thông là một loại vũ khí, nó có thể tấn công chính mình và cũng có thể hướng đến tấn công kẻ thù.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!