Hiện tại, cổng vào của tập đoàn Quang Viễn rất sôi động.
“Nếu hôm nay không được gặp mặt Thi Nhân, tôi sẽ không đứng dậy.”
Vương Duyệt bế con trai ngồi dưới đất nhất quyết không đứng lên, kêu gào đòi gặp Thi Nhân, gào thét, la lối om sòm giống như một bà cô lưu manh ngoài đường.
Trợ lý Tiêu tức giận đến tận óc, dây thần kinh bên thái dương căng như dây đàn, lần này Vương Duyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, kêu gọi rất nhiều người phụ nữ đứng ở đường, lăn lộn cả trên mặt đất, la hét, thốt lên những lời không khó nghe.
Nếu không phải ở cửa tập đoàn, thật sự rất muốn dạy dỗ cho bọn họ một bài học.
“Bà Vương, nếu bà muốn bàn bạc công chuyện nên tìm một nơi yên tĩnh chứ.”
“Tôi muốn gặp Thi Nhân, tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ ai ngoại trừ cô ta.”
Vương Duyệt bày tỏ vẻ quyết tâm gặp bằng được Thi Nhân, còn người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng đó là người độc ác, lòng dạ nham hiểm, nếu không gặp Thi Nhân, chắc chắn không làm gì được.
“Vậy thì hãy đi cùng với tôi.”
Trợ lý Tiêu muốn đưa những người này rời khỏi.
Vương Duyệt nghi ngờ, nhưng vẫn đứng dậy đi vào.
Mạc Mỹ Đình đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, đợi đến khi trợ lý Tiêu nghe ngóng tình hình quay lại mới hỏi: “Này cô, người phụ nữ đó là người nhà mẹ đẻ của Thi Nhân, chắc là mẹ cô ấy, còn có cả em trai của cô ấy.”
Mẹ và em trai?
Chậc chậc, có một người mẹ và một đứa em trai như vậy chắc hẳn là tám đời xui xẻo.
Mạc Mỹ Đình trước đây đã từng sống trong hoàn cảnh như thế, hiểu biết quá rõ sự tình, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được.
Không ngờ Thi Nhân, lại có một gia đình như vậy, ông trời là có mắt.
“Nhưng mà, tôi nhớ rằng mẹ của Thi Nhân đã qua đời, chính miệng Thi Nhân nói vậy.”
“Nếu không phải mẹ ruột, đây có lẽ là mẹ kế.”
Mạc Mỹ Đình cảm thất rất thú vị: “Cử người theo dõi bọn họ, đợi khi bọn họ đi ra thì lập tức liên hệ báo tin.”
Thi Nhân là người sang trọng quyền quý, tôi chắc chắn đó không phải là mẹ ruột của cô ấy.
Vừa hay gần đây cô ta luôn thích hóng chuyện, muốn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng.
Nếu như chính lúc này phía nhà mẹ kế gây náo loạn, lại công thêm Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh mình, nói không chừng Thi Nhân lần này sẽ phát điên mất.
Haha, cô ta chính là muốn chờ đón cảnh tượng như vậy.
Mạc Mỹ Đình ánh mắt sắc lạnh lóe lên tia âm mưu: Thi Nhân, lần này tôi sẽ làm cho cô tan cửa nát nhà, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ai bảo cô mơ mộng hão huyền, cô không nên tham lam thứ không không thuộc về mình như vậy chứ.
Đây chính là cái giá đắt mà cô phải trả.
Muốn giành giật đồ với tôi ư, cũng phải xem cô có khả năng đó không.
Thi Nhân sớm biết rằng Vương Duyệt đã đưa mọi người đến để gây rối.
Bởi vì thấy có đoạn video trong nhóm nên cô có chút tò mò mở ra xem, không ngờ tới người cố tình gây chuyện rắc rối lại là Vương Duyệt.
Lý do tại sao Vương Duyệt lại đến, cô đã biết rõ không cần phải suy nghĩ gì nhiều.
Cô đã chặn cuộc gọi của Vương Duyệt cho vào danh sách đen từ lâu.
Thi Đằng Sùng sắp chết, đã bị liệt, như vậy thì có liên quan gì đến bản thân cô chứ?
Sau vài ngày yên tĩnh, cô nghĩ rằng Vương Duyệt đã từ bỏ, hoặc Thi Đằng Sùng đã chết.
Tại sao hôm nay Vương Duyệt lại tiếp tục đến đây làm phiền, lúc này cô cảm thấy khó hiểu?
Vương Duyệt khi nào đã lén đi tìm Tiêu Khôn Hoằng không? Nếu không phải bị ép đến bước đường cùng, Vương Duyệt sao còn dám làm loạn trước cổng tập đoàn như vậy? Suy cho cùng việc mất mặt như vậy đối với ai cũng đều không có lợi.
Thi Nhân lên tầng tìm Tiêu Khôn Hoằng thì thấy anh ấy đang họp.
Người trong bộ phận thư ký ngập ngừng nói: “Có cần tôi đi báo cho giám đốc Khôn Hoằng hay không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ cần gửi cho anh ấy một tin nhắn là được, cũng không có gì to tát cả.”
Thi Nhân lại quay người trở lại rồi đi xuống dưới.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng họp xong, thư ký đi tới và nói rằng vợ anh đã đến tìm, nhưng cô ấy đã rời đi rồi.
Tiêu Khôn Hoằng sớm đã biết tại sao vợ lại tìm đến mình.
Anh trở lại văn phòng và nhìn trợ lý Tiêu hỏi: “Mọi việc xử lý thế nào rồi?”
“Bọn họ đã bị đe dọa một trận và bị đuổi đi.”
“Bên phía bệnh viện, Thi Đằng Sùng đã chết chưa?”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, xem ra anh đã nhẫn nhịn nhà họ Thi đến giới hạn rồi.
“Vẫn chưa chết, hiện tại đã được chuyển đến khoa tổng hợp, phòng điều trị thường, nhưng đã bị liệt do đột quỵ, hiện giờ cần có người chăm sóc.”
“Tôi giờ không muốn chờ đợi nữa, anh mau nghĩ cách, không cần biết bằng cách nào phải tìm được cho tôi, tôi muốn biết của hồi môn mẹ vợ đã bán đi nơi nào rồi.”
Đây cũng là điều Thi Nhân đang cảm thấy tiếc nuối.
Chính vì vậy anh càng muốn bù đắp lại cho vợ mình.
Sau khi trợ lý Tiêu rời đi, Tiêu Khôn Hoằng gọi điện thoại nội bộ cho Thi Nhân “Vừa rồi tìm anh có chuyện gì à?”
“Vương Duyệt đến làm phiền sao?”
“Vâng, anh yên tâm mọi chuyện đã giải quyết xong.”
Thi Nhân trả lời, thật sự không muốn nhắc đến người nhà họ Thi.
Không ngờ Vương Duyệt lại có thể dám như vậy đến tập đoàn gây rối, nếu bị người có dã tâm hoặc phóng viên chụp ảnh, chắc chắn sẽ có thêm một vụ bê bối.
Đặc biệt là thời điểm này, tập đoàn không thể gặp chuyện gì tai tiếng.
“Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp người theo dõi bọn họ, sẽ không có lần sau tái diễn.”
“Không bằng, hãy cho họ một số tiền để đuổi họ đi, ít nhất có thể chống đỡ được trong khoảng thời gian này, sau này thì không để ý đến bọn họ nữa.”
Thi Nhân sau khi nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần vẫn cho rằng nên bỏ tiền ra để xử lý là tốt nhất.
Dùng tiền để mua bình yên.
Tiêu Khôn Hoằng im lặng một lúc: “Thi Nhân, em không cần phải hy sinh như thế.”
Anh biết Thi Nhân ghét người nhà họ Thi thế nào.
Nếu không phải cẩn trọng hoạt động mà anh sắp tiến hành, vì sự phát triển của tập đoàn, cô sẽ không nhân nhượng như vậy.
“Em hy sinh chỗ nào chứ? Đã không phải là trẻ con nữa rồi, chỉ là tình huống bây giờ khá đặc biệt, chúng ta cần tạm thời bình tĩnh lại, nhẫn nhịn một chút mà thôi.”
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ thu xếp người lo liệu xử lý ổn thỏa.”
Tiêu Khôn Hoằng không trả lời câu hỏi của cô, cô đã vất vả nhiều năm như vậy, giờ đây anh không muốn Thi Nhân phải chịu thêm oan ức.
Gia đình nhà họ Thi thậm chí còn không xứng đáng được đối xử như vậy.
Thi Nhân tin rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ lo liệu ổn thỏa, cô thực sự không muốn biết tin tức gì về gia đình họ Thi thêm nữa, tất cả những gì Thi Đằng Sùng gặp phải bây giờ tất cả đều là quả báo.
Ông ta không phải là thích có bồ nhí sao?
Bây giờ Vương Duyệt như thế này, rõ ràng không muốn quan tâm Thi Đằng Sùng đang bại liệt, hơn nữa có thể còn đang muốn lợi dụng để kiếm tiền.
Không biết Thi Đằng Sùng có một giây nào thấy hối hận về quá khứ không, lúc trước đã đối xử với mẹ của cô như vậy.
Sáng hôm sau ngủ dậy, Thi Nhân cảm thấy mí mắt mình giật giật.
“Vợ à, em đưa bọn trẻ đi ăn trước đi, anh sẽ đi lo công việc một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng đã mặc xong quần áo đứng bên cạnh giường, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Thi Nhân ngồi dậy, nhìn quanh không thấy điện thoại của mình đâu.
Quái lạ, điện thoại đã biến đi đâu rồi nhỉ?
Cô cũng không quan tâm lắm, thay quần áo rồi đi thẳng đến phòng riêng đánh thức các con dậy.
Bên kia phòng làm việc, Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt lạnh lùng bước vào, nhìn về phía trợ lý Tiêu: “Lão Tiêu, Báo điện tử VnExpress là chuyện gì vậy? Ai to gan dám làm như vậy, công khai sự việc?”
“Sếp, nó không bị giới truyền thông chính thống phanh phui mà là của một cá nhân quay lại. Giờ thì người của chúng ta đã tìm ra và đang đến đó.”
Sắc mặt của lão Tiêu cũng không tốt lắm.
Ngày hôm qua, bọn họ đã thỏa thuận rõ ràng với Vương Duyệt, sẽ chi trả tiền thuốc men và tiền sinh hoạt, để Vương Duyệt không làm phiền, nếu không, tiền sinh hoạt hàng tháng sẽ bị cắt ngay tức thì.
Mọi việc như thế vốn dĩ là đã ổn thỏa, bởi lẽ Vương Duyệt đến làm loạn không gì khác hơn với mục đích là đòi tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!