Văn phòng không có một bóng người.
Anh sờ vào máy tính, cảm giác hơi lạnh, chứng tỏ là người dùng nó đã đi được một thời gian rồi.
Anh còn tưởng rằng Thi Nhân cố ý trốn tránh mình.
“Sếp, hôm nay người bên phòng thiết kế và bên bộ phận cung cấp có hoạt động xã giao, chắc là họ đi ăn cơm.”
Đi ăn cơm xã giao?
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế của Thi Nhân, biểu cảm khó đoán.
Như thế này rõ ràng là đang trốn tránh anh.
Tiêu Khôn Hoằng vừa chuyển bước liền trực tiếp chạy xuống dưới lầu, mặc dù biết cô ấy đang muốn giận dỗi nhưng vẫn không thể buông tay như cũ.
Vợ là do anh chọn, có phải quỳ cũng muốn dỗ cho được.
Trong phòng bao nhà hàng.
Thi Nhân ngồi trong bàn cơm náo nhiệt như vậy nhưng trên mặt chỉ hé ra một nụ cười miễn cưỡng.
Thật ra những hoạt động xă giao kiểu này cho tới bây giờ cô đều không bao giờ đi.
Bởi vì cô không thích, thêm nữa, Tiêu Khôn Hoằng cũng không cho phép.
Ai dám để vợ sếp đi xã giao chứ?
Người bình thường cũng không có tư cách này.
Nhưng vì lúc xế chiều hôm nay Triệu Nhược Trúc mang theo vẻ nghiêm túc nói với Thi Nhân một sự việc, là về chuyện xã giao của phòng thiết kế.
Vấn đề nảy sinh từ chỗ Triệu Uyển Nhi.
Có người âm thầm báo với Triệu Nhược Trúc rằng Triệu Uyển Nhi thường xuyên bắt các cô gái trẻ thuộc phòng thiết kế đi tiếp khách, phải bồi ăn bồi rượu bồi hát, đôi khi còn có thể bị người ta sờ soạng.
Tất cả những chuyện này Triệu Uyển Nhi đều nhìn vào mắt nhưng lại làm bộ như không thấy.
Thi Nhân nghe đến tin tức đó thì tức điên.
Cùng là phụ nữ với nhau tại sao Triệu Uyển Nhi lại có thể làm như vậy?
Cho nên người luôn luôn không thích tham gia xã giao như Thi Nhân bỗng nhiên lại xuất hiện ở phòng bao, biểu tình của Triệu Uyển Nhi đều cứng đờ lại, có vẻ như cảm thấy rất bất ngờ vì Thi Nhân xuất hiện.
Sau khi Thi Nhân xuất hiện, đám khách cũng đều kinh ngạc phát ngốc, đến gần cô muốn lôi kéo làm quen.
Dù sao bây giờ Thi Nhân đã là vợ của ông chủ tập đoàn Quang Viễn, không phải người bình thường.
Có điều tình cảnh bồi ăn bồi uống trên bàn cơm vẫn diễn ra như cũ, không hề có ý giảm bớt.
Nên làm cái gì thì vẫn làm như cũ.
Triệu Uyển Nhi lộ ra một nụ cười lạnh. Thi Nhân, cho dù cô muốn tới đây giải cứu thì cũng phải xem xem mình có năng lực đó hay không.
Có bản lĩnh cô đắc tội toàn bộ khách hàng đi?
“Cô Thi Nhân, uống thêm một ly nữa nào, hôm nay có thể nhìn thấy bà chủ tập đoàn Quang Viễn ngoài đời quả thực là chuyện may trong đời tôi khó có được. Cô Thi Nhân so với trên tivi càng trẻ tuổi xinh đẹp hơn nhiều, làn da này mịn màng không khác gì của mấy cô gái trẻ đâu.”
“Tổng giám đốc Triệu, anh cũng chưa từng thử qua, làm sao mà biết da của cô Thi Nhân mịn màng chứ.”
Tức khắc, mấy tên đàn ông lộ ra ý cười không rõ nghĩa.
Thi Nhân cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Nhưng chuyện vẫn chưa xong, giây tiếp theo người đàn ông mời rượu cô đột nhiên cầm chặt lấy cổ tay cô, Thi Nhân giơ tay tát cho anh ta một bạt tai theo bản năng: “Buông tay ra!”
Trong lúc nhất thời cả phòng bao liền yên tĩnh lại.
Tên đàn ông bị đánh không thể chịu nổi sự xấu hổ, hung hăng ném cái ly trong tay xuống đất: “Con đàn bà chết tiệt, cái đồ không cần thể diện, không biết xấu hổ.”
“Tôi thấy mấy anh mới là đồ không có mặt mũi, không biết xấu hổ đấy.”
Thi Nhân hung hăng đá chân qua, tiện tay cầm ly rượu vang trên tay cô nện lên đầu đối phương, tức khắc tên đàn ông đó đầu đầy máu ngã ngồi trên mặt đất.
Mấy cô gái trong phòng bao đều thét chói tai ra tiếng.
Ai cũng không nghĩ tới Thi Nhân lại có thể ngang ngược như vậy, có thể trực tiếp ra tay đánh người.
Cô giẫm lên tay của tên đàn ông kia, dùng giày cao gót nghiền mấy cái, tức khắc anh ta đau đớn kêu gào như heo bị giết: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây hỗ trợ!”
“Để tôi xem trong các người ai dám làm gì?”
Thi Nhân nghiêng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn cực kỳ lạnh lùng: “Nếu các người dám ra tay thì có tin là ngay bây giờ sẽ không mong được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không, bao gồm bản thân các người, công ty, người nhà của mấy người, tất cả đều sẽ biến mất trong đêm nay?”
Tất cả mọi người không dám nói lời nào.
“Có phải là vì tôi quá khiêm tốn, không làm cao nên mấy người cho là tôi dễ bắt nạt, dễ nói chuyện?”
Thi Nhân nhìn sâu vào Triệu Uyển Nhi, đối phương chột dạ cúi đầu, không dám nhìn lại cô.
Cô nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông còn lại: “Các cô gái của phòng thiết kế tập đoàn Quang Viễn chúng tôi đều là những người dùng bàn tay mình sáng tạo ra kỳ tích, không phải dùng để rót rượu cho các người, bị các người sờ soạng. Loại như các người còn không xứng uống rượu các cô ấy rót.”
Những lời này đánh thật mạnh vào trong lòng các cô gái phòng thiết kế, có người hốc mắt cũng đã đỏ.
Trong khoảng thời gian này không phải không có người ủy khuất, nhưng đều không dám nói.
Luật ngầm ở chỗ làm, có ai là không chịu qua uất ức vì nó?
Nhưng không ngờ rằng Thi Nhân lại có thể tự mình đến đây ra mặt thay các cô.
Thi Nhân cúi xuống nhìn tên đàn ông đang nằm dưới đất: “Mau xin lỗi bọn họ, nếu không tôi sẽ không để yên cho chuyện này đâu.”
“Cô Thi Nhân, cô làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, mọi người chỉ là muốn đùa một chút mà thôi.”
“Đúng vậy, hôm nay là do anh Triệu uống rượu say, cũng không phải anh ấy cố ý, cô lại làm đến mức này, về sau mọi người vẫn phải cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy mà.”
A!
Thi Nhân cười như không cười nhìn bọn họ: “Tôi nói là mau xin lỗi các cô ấy! Nghe không hiểu tiếng người à?”
“Nếu bữa cơm này ăn không vô thì thôi không ăn nữa, đi thôi đi thôi, chả còn ý nghĩa gì.
“Tôi cũng thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, mọi người tan đi.”
Mấy người đàn ông thấy tình hình không ổn thì định trốn về.
Dù sao mấy người đàn bà trong phòng bao cũng không ngăn được bọn họ.
Vợ sếp thì sao chứ, không phải là cũng chỉ có thể nhìn thôi sao.
Lúc này, Triệu Uyển Nhi lại mở miệng nói: “Cô Thi Nhân, cô làm như vậy có thể đắc tội rất nhiều người.”
Thi Nhân cười lên một tiếng, căn bản là không quan tâm đến Triệu Uyển Nhi.
Mấy người đàn ông vừa mới đi ra lại chậm rãi quay về, hơn nữa sắc mặt cực kỳ buồn cười.
Ở ngoài cửa có vài người vệ sĩ cao lớn, dáng vẻ hung ác nguy hiểm bức đám người đó phải quay lại.
Không khí trong nháy mắt nhất thời liền thay đổi.
Thi Nhân tùy ý kéo qua một cái ghế ngồi xuống, một bàn tay khoác bừa lên cạnh ghế, gõ gõ ngón tay: “Thế nào rồi, suy nghĩ thông suốt chưa?”
Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Ai lại có thể nghĩ đến Thi Nhân còn mang theo bên người cả vệ sĩ, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
“À thì, cô Thi Nhân à, vừa rồi là do mấy anh em chúng tôi uống nhiều rượu quá, trong lời nói có ý gì mạo phạm thì xin cô đại lượng khoan dung đừng so đo với chúng tôi.”
“Đúng đó, đúng đó, cô Thi Nhân, cô là người tôn quý như vậy, không cần để ý đám người thô lậu chúng tôi làm gì, không đáng đâu.”
Chỉ trong một đêm mà thái độ của đối phương đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Vẻ mặt Thi Nhân lạnh nhạt không lên tiếng.
Càng như vậy lại càng làm cho người ta không hiểu rõ cô nghĩ gì.
Đối phương im lặng một lúc, sau đó quay sang liên tiếp xin lỗi các cô gái của phòng thiết kế, thái độ, giọng điệu đều cực kỳ tha thiết.
Nụ cười trên mặt Triệu Nhược Trúc ngày càng tươi hơn, bà chủ thật sự làm rất tốt.
Cô ta nhìn Triệu Uyển Nhi bên cạnh, thấp giọng nói: “Đừng thấy tính tình bà chủ tốt mà lầm, như lúc trước, khi cô ấy mâu thuẫn với quản lý phòng thiết kế cô ấy cũng không hề nương tay như vậy. Mấy người mới tới nên không biết, cũng là chuyện bình thường.”
Sắc mặt Triệu Uyển Nhi trở nên cực kỳ khó coi.
Sau khi đối phương nói xin lỗi xong thì nâng người đàn ông đang nằm úp sấp trên đất đứng dậy, lúc họ chuẩn bị rời đi vẫn bị bảo tiêu ngăn lại.
“Cô Thi Nhân, như này là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!