Thi Nhân đưa tay đẩy người ra nhưng Tiêu Khôn Hoằng không hề nhúc nhích.
Cô nhíu mày: “Anh nên phối hợp với em.”
“Được rồi.”
Lần này anh vô cùng phối hợp, mở rộng hai tay ngã xuống giường.
Thi Nhân vén tóc sang một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn, ưa nhìn, từ trên cao nhìn xuống anh.
Đợi tới lúc người đàn ông nào đó bị chọc tới sắp phát điên rồi Thi Nhân mới nhìn anh, hời hợt nói: “Ngại quá, hôm nay em đến tháng.”
“Không phải mấy ngày sau mới đến sao?”
“Chuyện như này đến sớm mấy ngày cũng là bình thường.”
Nụ cười của Thi Nhân càng sâu hơn.
Tiêu Khôn Hoằng cắn răng từ eo của cô mò xuống, quả nhiên chạm phải băng vệ sinh, giờ anh mới hiểu hôm nay cô cố ý làm vậy.
“Cô vợ nhỏ, gan to ra rồi phải không?”
“Dù sao mấy ngày này cũng rất lớn gan.”
Thấy dáng vẻ Tiêu Khôn Hoằng bối rối lại không thể phát tiết, tâm trạng của Thi Nhân cuối cùng cũng khá hơn nhiều.
Cô chợt tới sát lỗ tai của anh, thì thầm một câu: “Thật ra em có thể dùng, khụ khụ…”
Mấy chữ sau cô nói rất nhỏ.
Thân thể Tiêu Khôn Hoằng cứng đờ, anh dùng sức nắm lấy cổ tay cô: “Thi Nhân.”
“Em đây nè.”
Hai mắt Thi Nhân sáng trong, lấp lánh, đôi tai hơi đỏ, làm người khác vừa nhìn đã muốn một miếng ăn sạch.
Tiêu Khôn Hoằng nghĩ như vậy, đương nhiên cũng làm như vậy.
Anh cắn vành tai cô, không nhịn được mở miệng xác nhận: “Em nói thật chứ?”
Giọng anh trầm xuống, mang theo cảm giác khắc chế, kích động.
Tình cảm hai người tốt như thế, nhưng hai người chưa từng thử qua cách như vậy, Tiêu Khôn Hoằng cũng không chịu được cô vợ nhỏ nhà mình nhiều như vậy.
Nhưng mà đàn ông, dù sao vẫn sẽ có thói hư tật xấu.
Nếu lần này, cô vợ nhỏ nhà mình đã chủ động đề nghị, có ngu thì anh mới từ chối.
Thi Nhân không ngờ anh sẽ kích động tới vậy, cô nhích tới gần, hôn lên khóe miệng của anh: “Anh đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Được.”
Tiêu Không Hoằng lật người, đi vào nhà vệ sinh, nhìn người đàn ông trong gương, ánh mắt thâm trầm như mực.
Nhưng đợi tới khi anh mang theo khuôn mặt đầy mong đợi ra ngoài thì phát hiện Thi Nhân đã nằm yên từ lâu, hình như đã ngủ say rồi?
Thời gian ngắn như vậy, cô không thể nào đã ngủ say.
Tiêu Khôn Hoằng dựa tới gần, kéo người vào trong lòng, cắn tai cô: “Đồ xấu xa, anh biết em đang giả vờ ngủ.”
Thi Nhân chợt mở mắt ra, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Muốn em thỏa mãn nguyện vọng của anh, có thể, nhưng anh phải đáp ứng với em một chuyện.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hưng phấn của Tiêu Khôn Hoằng dần bình thường trở lại.
Anh đoán ra rồi.
Khó trách hôm nay cô vợ nhỏ nhà mình lại chủ động khác thường như vậy, còn đưa ra một điều kiện khiến anh không thể nào từ chối.
Anh thở dài: “Đúng là một tiểu yêu tinh!”
“Giao dịch niêm yết giá, rất công bằng.”
Thi Nhân nắm lấy mặt anh, khẽ liếm đôi môi anh, cố ý làm cho anh nhìn.
Ánh mắt anh thay đổi, dùng sức nắm lấy cổ tay cô: “Bà xã, như vậy không công bằng.”
“Em cảm thấy rất công bằng.”
Để anh đồng ý phẫu thuật, chuyện gì cô cũng sẽ tình nguyện làm.
Tiêu Khôn Hoằng chợt buông cô ra, nằm trên giường nhìn trần nhà: “Tình hình sức khỏe của anh có thể duy trì đến mấy tháng sau rồi làm phẫu thuật cũng được.”
“Không được.”
Thái độ của Thi Nhân kiên quyết hơn bình thường rất nhiều.
Cô ngồi dậy, buộc lại thắt lưng chiếc váy đang mặc, làm lộ ra thân thể thành thục của phụ nữ.
Cô nhích sang bên cạnh: “Cậu chủ Khôn Hoằng, chúc anh ngủ ngon.”
Tiêu Khôn Hoằng, người vẫn đang khó chịu: “…”
Thầy người con gái đang bình yên vô sự mà ngủ, Tiêu Khôn Hoằng hận không thể nhéo cô dậy để dạy dỗ một phen, cô quá coi trời bằng vung rồi.
Mẹ kiếp, đều tại anh nuông chiều cô.
Chiều người thành hư luôn rồi, nhìn mà xem, còn dám chơi chiêu với anh.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm Thi Nhân hồi lâu, thấy cô ngủ say tới mức đạp tung chăn ra, lộ ra cánh tay trắng mịn.
Anh hung hăng tới gần, giúp cô đắp lại chăn đàng hoàng.
Lại đạp chăn lần nữa thì sẽ ăn sạch em, đừng tưởng rằng đến tháng là có thể an toàn, có nhiều cách lắm.
Đúng là đồ con gái vụng về, kiếp trước thiếu nợ em mà.
Ngày hôm sau, sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đen sì đi tới tập đoàn, cả người chẳng khác gì một hung thần.
Thi Nhân thì hoàn toàn ngược lại, cô ăn mặc rạng rỡ xinh đẹp, tóc cũng được uốn lại, trông rất xinh đẹp và ưu nhã.
Triệu Nhược Húc cười hề hề, thần bí bước tới cạnh cô: “Chị làm hòa với sếp rồi hả?”
Nếu không thì trang điểm xinh đẹp như thế làm gì.
“Tôi cãi nhau với anh ấy bao giờ?”
Thi Nhân hỏi ngược lại một câu, không thừa nhận chuyện trước đây họ từng cãi nhau, tránh cho việc truyền ra ngoài lại bị người nói bóng nói gió.
Đến giờ họp thường lệ, Thi Nhân sải bước vào phòng làm việc, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tươi cười.
Cô mặc một bộ quần áo vest màu trắng, bắp chân mảnh mai, cân đối.
Tiêu Khôn Hoằng vừa nhìn là thấy bà vợ nhà mình ăn mặc rạng rỡ tươi đẹp như vậy, ánh mắt rơi xuống mép váy của cô, anh khẽ cau mày, có phải váy ngắn quá rồi không?
Còn có, sao hôm nay cô lại mặc đẹp như vậy?
“Giám đốc Khôn Hoằng, mợ chủ xinh đẹp, ưu nhã như vậy, trông trẻ như một học sinh đại học vậy, thật khiến người khác ghen tị.”
“Chồng già vợ trẻ, đây chính là mơ ước của đàn ông.”
Đôi mắt tinh tế của Tiêu Khôn Hoằng hơi nheo lại, đúng vậy, Thi Nhân không chỉ trông rất trẻ mà vốn dĩ cô cũng ít tuổi hơn anh, trên người vẫn còn toát lên sức sống tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, lòng anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Đại khái, hai chữ chồng già đã chọc trúng chỗ nào đó, mang theo một cảm xúc khó tả.
Lúc bắt đầu cuộc họp, thỉnh thoảng Tiêu Khôn Hoằng lại nhìn cô vợ nhỏ, gương mặt trang điểm nhẹ, trông khí sắc càng tốt hơn.
Cô đang cúi đầu nói chuyện với một nam đồng nghiệp ở bên cạnh, không biết hai người nói cái gì mà ai cũng mang vẻ tươi cười.
Một màn này nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.
Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Bên kho hàng của bộ phận thiết kế mới phát hiện ra thiếu sót, sao vẫn chưa thấy nộp bản kiểm điểm lên?”
Người đàn ông ngồi cạnh Thi Nhân lập tức đứng dậy nói: “Đã nộp, đã nộp rồi.”
Phòng làm việc chợt yên tĩnh.
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng không vui.
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đúng là đã nộp rồi.”
Dù sao đây chỉ là một việc nhỏ, không cần đích thân Tiêu Khôn Hoằng xem, anh ta cũng không ngờ sếp sẽ làm khó đúng lúc này.
Về phần lí do, trợ lý cảm thấy rất dễ đoán.
Dù là người đàn ông bình thường bày mưu tính kế, mưu cao kế sâu như thế nào, chỉ cần rơi vào chuyện tình cảm thì bụng dạ còn hẹp hơn cả mũi kim.
Tiêu Khôn Hoằng giả vờ nhìn bản kiểm điểm, sau đó nói: “Tổ trưởng Thi Nhân phụ trách xử lý chuyện này sao?”
“Đúng, là em.”
Thi Nhân gật đầu dứt khoát.
“Tan họp, tổ trưởng Thi một mình tới phòng làm việc của tôi một chuyến, báo cáo lại chi tiết chuyện này cho tôi.”
Thi Nhân: “?”
Có phải anh điên rồi không?
Chuyện này còn cần báo cáo cái gì, chuyện còn là do anh phái người đi giải quyết.
Thi Nhân không thèm để ý tới Tiêu Khôn Hoằng, vừa ra khỏi phòng họp là đi luôn.
Triệu Nhược Túc theo sau, nhỏ giọng nói: “Chị không tới phòng làm việc sao?”
“Không đi, không cần thiết, anh ấy rảnh quá nên đi kiếm chuyện. Tôi bận lắm.”
Sau khi ném ra những lời này, cô vội tăng tốc độ, quay về phòng làm việc, nhốt trợ lý đuổi tới ở ngoài cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!