Mạc Đông Lăng suy nghĩ một chút rồi mới nhận điện thoại: “Alo.”
“Anh cả, chuyện đang được bàn tán xôn xao bên ngoài là thật sao? Chị Mộng Thần, thật sự bị…”
Hai chữ mưu sát này,
Mạc Tử Tây vẫn không thể nói ra được.
Sao lại có người muốn giết một người tốt như chị Mộng Thần, Mạc Tử Tây không thể hiểu được, tại sao bà Hách lại đối xử tàn nhẫn với chị Mộng Thần như vậy!
Chẳng lẽ chị Mộng Thần nhân nhượng như vậy còn chưa đủ sao?
“Chuyện này trước mắt còn chưa điều tra rõ ràng.”
Giọng Mạc Đông Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ông biết chuyện này đã ngất xỉu, phải vào viện rồi.”
“Ông sao rồi, có chuyện gì không?”
Giọng Mạc Tử Tây nức nở, cô ấy rất lo cho tình hình sức khỏe của ông cụ.
Ông cụ chính là người từng yêu thương chị Mộng Thần nhất.
“Vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh tin ông sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khi chuyện này còn chưa được điều tra rõ ràng, ông nội sẽ không bỏ qua bất kỳ hi vọng sống sót nào.
“Em lập tức mua vé bay về.”
Mạc Tử Tây trực tiếp cúp máy, cô ấy lau nước mắt, sau đó tháo găng tay ra.
Cô ấy không thể ngồi im được nữa, nhất định phải quay về tận mắt nhìn thấy ông nội không sao cô ấy mới có thể yên tâm.
Mạc Tử Tây xoay người quay lại đại sảnh, khi cô ấy đang suy nghĩ xem sẽ mở miệng như thế nào thì Thi Nhân đã nói trước: “Vé máy bay đã mua xong rồi, giờ em mau đi lấy giấy tờ đi, tài xế đang chờ ở bên ngoài.”
“Nữ thần, sao chị biết?”
Hai mắt Mạc Tử Tây chợt ửng đỏ, cô ấy nghẹn ngào nói.
Thi Nhân tiến lên ôm cô ấy vào lòng, nhẹ vỗ lưng cô ấy: “Chị chờ em quay lại.”
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Thi Nhân biết chắc chắn Mạc Tử Tây sẽ muốn quay về một chuyến, vậy nên khi Mạc Tử Tây đi gọi điện thoại, cô đã đi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ.
“Chờ em quay lại, chúng ta cùng nhau tham gia thi đấu.”
Mạc Tử Tây lau nước mắt, sau đó lên lầu cầm lấy giấy tờ rồi vội vàng rời đi.
Thi Nhân ngồi trên ghế salon, nhìn những phỏng đoán trên internet, không biết hiện giờ Hách Liên Thành ra sao.
Thật ra cô cũng không biết Hách Liên Thành sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhưng cô không thể ngờ anh ta lại đưa ra quyết định nhanh như vậy.
Tầm ảnh hưởng của chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, Thi Nhân cũng đã có cái nhìn khác về sức ảnh hưởng của cô cả thiên tài nhà họ Mạc.
Hiện tại, có rất nhiều tình nguyện viên ở Singapore đã xuống đường, yêu cầu xét xử lại vụ án này, nhất định phải trả lại công lý cho Mạc Mộng Thần.
Một cơn sóng gió cứ thế nổi lên.
“Mạc Tử Tây, Mạc Tử Tây?”
Không lâu sau, Diệp Tranh chạy tới, thấy đại sảnh không có ai, anh ta hỏi: “Chị dâu, Mạc Tử Tây đâu?”
Anh ta đã gửi mấy tin nhắn Zalo cho Mạc Tử Tây nhưng không thấy trả lời.
Sau đó, lúc anh ta gọi điện thoại thì phát hiện không ai nghe máy, anh ta hơi lo lắng nên đã trực tiếp chạy tới đây.
“Tử Tây đã ra sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất để bay về nhà rồi.”
Diệp Tranh thở phào, sau đó ngồi xuống ghế salon: “Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Liệu có phải có người cố ý chỉnh nhà họ Hách, hay là nhà họ Mạc?”
Chuyện này đã cuốn cả nhà họ Mạc và nhà họ Hách vào cuộc.
Không thể nhìn rõ rốt cục là nhằm vào ai.
Thi Nhân im lặng một hồi, không lên tiếng.
Nói thật, cô không hiểu Hách Liên Thành đang tính toán cái gì, chiêu này quá độc ác, gần như đã kéo cả nhà họ Hách xuống ngựa.
Anh ta không sợ phải đối mặt với sự bảo vệ điên cuồng của nhà họ Mạc sao?
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Trong tiềm thức, Thi Nhân không muốn nói chuyện này với Diệp Tranh, cô không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Nếu Hách Liên Thành đã quyết định như vậy, có lẽ anh ta cũng đã nghĩ tới việc sẽ gánh chịu hậu quả của chuyện này như thế nào.
“Chị dâu, em đi trước đây.”
Diệp Tranh không ngồi yên được, anh ta muốn đi Singapore một chuyến, anh ta lo lắng cho cô gái ngốc kia.
Trước khi đi, Diệp Tranh hơi dừng bước: “Chị dâu, mau bảo anh Hoằng chuẩn bị phẫu thuật đi, càng sớm càng tốt.”
“Tôi biết, cậu đi làm chuyện của cậu đi.”
Thi Nhân biết Diệp Tranh đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu, chỉ chờ Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, đồng ý làm phẫu thuật.
Tỷ lệ thành công là bảy mươi phần trăm, tương đương với một trăm phần trăm rồi.
Cô biết người đàn ông kia đang cố chấp chuyện gì, nhưng cô tin ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Xảy ra chuyện lớn như thế, Thi Nhân cũng không có tâm tư đâu mà chờ ở phòng làm việc, vì thế cô đã trở về nhà trước.
Kết quả, cô phát hiện ra Ngô Hành cũng ở trong nhà.
Có vẻ như hai ngày này anh ta đều ở nhà. Thi Nhân nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Anh Ngô Hành, hai ngày này anh xin nghỉ sao?”
“Không, tôi từ chức rồi.”
Thi Nhân sửng sốt: “Là do bên bộ phận bảo vệ làm khó anh sao hay do lý do gì khác?”
“Không.”
Hiện tại, người ở trụ sở chính của tập đoàn Quang Viễn đều biết người đàn ông đẹp trai, cuốn hút ở phòng bảo vệ là người có thân phận, còn ai dám tự mình tới tìm phiền phức nữa?
Vậy thì nguyên nhân là gì?
Thi Nhân đã nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng đều không hề nói ra, cô cảm thấy anh Ngô Hành không phải loại người như vậy.
Ngô Hành cười nói: “Cũng không thể làm bảo vệ cả đời được, anh muốn tự gây dựng sự nghiệp, tìm cái gì đó để làm.”
“Vậy thì tốt quá, em có thể góp cổ phần không?”
“Không sợ anh làm mất hết tiền của em sao?”
Thi Nhân ngồi cạnh anh ta: “Em vốn chỉ ký hợp đồng một năm với tập đoàn Quang Viễn, dự định sau khi hết thời gian sẽ tự mở phòng làm việc. Nhưng hiện tại, có lẽ phải tạm hoãn kế hoạch này lại rồi.”
“Tại sao? Cho dù hai người muốn cử hành hôn lễ thì cũng không cần trì hoãn công việc của em chứ, lẽ nào Tiêu Khôn Hoằng không cho phép?”
“Không, không phải anh ấy không đồng ý.”
Thi Nhân nhớ tới chuyện làm phẫu thuật, tâm trạng cô trở nên chán nản.
“Thi Nhân, mấy ngày gần đây cô với Tiêu Khôn Hoằng cãi nhau à? Vẫn chưa làm hòa sao?”
Ngô Hành cũng nhìn ra được.
Thi Nhân lắc đầu: “Không phải cãi nhau, do em với anh ấy hơi bất đồng ý kiến trong một chuyện.”
Cô nói ra việc Tiêu Khôn Hoằng bị thương còn nói tới những lựa chọn sắp tới mà cô phải đối mặt.
Vẻ mặt Ngô Hành vốn cà lơ phất phơ, hiện tại đã trở nên nghiêm túc, anh ta không ngờ Tiêu Khôn Hằng đã từng vì cứu Thi Nhân mà suýt mất mạng.
Người đàn ông nguy hiểm, giảo hoạt đó lại đối xử rất tốt với Thi Nhân.
“Anh Ngô Hành, anh nói xem em nên làm gì đây. Anh ấy không đồng ý làm phẫu thuật ngay, anh ấy muốn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, muốn cho em một đám cưới long trọng, hoàn mỹ. Nhưng đó không phải những thứ mà em muốn.”
“Vì thế nên cãi nhau?”
“Đúng vậy.”
Ngô Hành búng lên trán Thi Nhân: “Có lúc không cần phải giảng dạy đạo lý, chịu khó dùng ưu thế của bản thân nhiều hơn.”
Thi Nhân xoa xoa trán: “Ưu thế của bản thân?”
“Không biết làm nũng sao? Không biết tỏ vẻ dễ thương à? Người đàn ông này đã yêu em đến tận xương tủy rồi, dù em có làm cái gì, anh ta đều sẽ thương gân động cốt, cảm thấy đau khổ tột cùng. Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được?”
Ngô Hành bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.
Anh ta vốn cho rằng Tiêu Khôn Hoằng có mục đích khác, nhưng bây giờ khi nghe Thi Nhân nói đến chuyện anh bị thương, anh ta đã thay đổi cách nhìn về người đàn ông này.
Một người đàn ông yêu Thi Nhân tới mức không cần mạng, anh ta không cần lo lắng thêm gì nữa.
“Nhưng, nhưng em không nỡ.”
“…”
Ngô Hành che mặt, bật cười, kết quả bản thân lại ăn cẩu lương đầy mồm.
Lo lắng cái gì đây.
“Thi Nhân, có những việc em cần tự mình đưa ra quyết định, anh tin em có thể làm được.”
Ngô Hành cũng không nói thêm gì nữa.
Quan hệ giữa Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng, anh ta không cần lo lắng nữa.
Buổi tối, sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở về, nói với Thi Nhân chuyện Diệp Tranh đã quay về Singapore, hơn nữa còn giễu cợt hành động truy đuổi Mạc Tử Tây của Diệp Tranh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!