Tiêu Khôn Hoằng nhớ ra mỗi lần mình đi khám sức khỏe thì sẽ phải đi chụp CT, thế nhưng kết quả thì luôn là tình trạng khỏe mạnh.
Bởi vì có Diệp Tranh phụ trách kiểm tra sức khỏe, thế nên anh cũng chẳng nhìn phim chụp mà cứ thế tin lời Diệp Tranh.
Cũng chẳng ngờ rằng Diệp Tranh và Thi Nhân lại bắt tay với nhau để giấu diếm mình.
Nửa năm qua đi như vậy, anh thật sự đã nghĩ rằng sức khỏe mình vẫn khỏe khoắn lắm.
Anh xoa bóp khóe mắt, Thị Nhân đúng là to gan lắm, thế mà lại dám lừa gạt mình cơ đấy.
Cửa văn phòng chợt mở toang, bác sĩ điều trị đi đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh ta cũng chẳng ngờ rằng chuyện này se bị phát hiện ra.
“Anh nói đi, chuyện này là thế nào?”
Tiêu Khôn Hoằng quăng bệnh án qua, ánh mắt thoáng tối sầm.
“Anh, anh Khôn Hoằng à, đây là chuyện bà chủ dặn dò cả, cô ấy nói rằng không muốn để anh có gánh nặng tâm lý, thế nên mới giấu giếm không nói anh biết. Chuyện này cũng có lợi cho bệnh tình của anh, bởi vậy nên tôi cũng không nói gì.”
“Bây giờ tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?”
“Bảy mươi phần trăm, thế nhưng nên tiến hành phẫu thuật ngay, hiện tại sức khỏe anh đã khôi phục rất tốt, không nên kéo dài hơn nữa, không thì sẽ rất nguy hiểm, không thể lường trước được chuyện gì. Nửa năm này bác sĩ Diệp đã xây dựng nên đoàn đội khám chữa bệnh tốt nhất, đã chỉnh lý lại phương pháp phẫu thuật rất nhiều lần rồi, anh không cần phải lo lắng.”
Hóa ra hai người đó giấu giếm mình suốt nửa năm trời là để bận rộn vấn đề này.
Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt, ánh mắt thâm sâu: “Nếu phẫu thuật thất bại thì sẽ ra sao?”
“Anh Khôn Hoàng, tỉ lệ phẫu thuật thành công của ca bệnh của anh rất cao, anh không cần phải lo lắng.”
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
Anh sẵng giọng nói, ánh mắt tối tăm nhìn lại.
Bác sĩ nuốt khan: “Rất có nguy cơ trở thành người thực vật, cũng, cũng có thể sẽ không thể xuống được bàn mổ nữa.”
Bác sĩ đã dùng cách nói uyển chuyển nhất rồi.
Không thể xuống được bàn mổ, ý là sẽ chết trong quá trình phẫu thuật.
Không khí trong văn phòng trở nên nặng như chì, Tiêu Khôn Hoằng thấy ánh mặt trời ngả về tây ngoài cửa số, có một phần ánh nắng rải trên đùi anh, giờ phút này anh chỉ cần mở tay ra là có thể nắm giữ ánh mặt trời trong lòng bàn tay mình.
Anh nắm tay lại, mà ánh nắng lại như muốn trốn tránh.
Mãi một lúc lâu sau, lão Tiêu thở hồng hộc chạy qua, anh ta nhận được tin tức của đồ đệ xong thì lập tức bỏ dở hết mọi việc trong tay ra rồi chạy đến bệnh viện.
Mọi chuyện đầu đuôi rõ ràng thì trợ lý đã trình bày hết cả.
Lúc lão Tiêu đi vào văn phòng thì trông thấy người đàn ông kia đang ngồi bên cửa sổ, rõ ràng ánh nắng đang bao phủ trên người anh, song bên sườn mặt anh lại ẩn giấu trong bóng tối, như thể được điêu khắc mà ra.
Trong lòng lão Tiêu chợt giật thót, từ đó đến giờ anh ta nào có thấy Tiêu Khôn Hoằng như vậy bao giờ.
“Cậu đã đến rồi à.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn anh ta, thử cười bảo: “Tôi ấy thế mà lại sợ chết đấy.”
Anh bắt đầu sợ hãi cái chết.
Anh đang sợ.
Trợ lý Tiếu cố gắng nói với giọng chắc nịch: “chắc chắn bảy mươi phần trăm mà, sẽ không sao đâu.”
“Tôi biết.”
Tiêu Khôn Hoằng tự dưng đứng phắt dậy, anh nhìn sang bác sĩ điều trị chính, hỏi: “Diệp Tranh đã biết rồi à?”
“Chắc là đoán được rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, rời khỏi văn phòng.
Trợ lý với lấy áo khoác vắt trên sô pha, trước kia Tiêu Khôn Hoằng cũng chẳng quên đồ như vậy, thế mà hôm nay lại như thế.
Bảy mươi phần trăm đã là tỉ lệ thành công rất cao rồi, rõ ràng không cần phải lo lắng gì mà.
Buổi tối, Tiêu Khôn Hoằng về đến nhà, nhận ra bữa tối ngày hôm nay hình như khác hẳn với mọi ngày.
Anh nhìn thoáng qua Thi Nhân: “Em làm đấy à?”
“Em làm sao mà làm xuể được nhiêu đó, có một phần là mợ Hồng làm đấy, còn một ít là anh Ngô làm ạ.”
Đây là cơm mọi người cùng làm cho, Thi Nhân có mỗi mình làm sao mà làm hết được, cô chỉ nấu mối hai món ăn mà thôi.
Tiêu Khôn Hoằng chủ động gắp cho Thiên Nhân ít rau: “Em cũng ăn nhiều chút, dạo này vất vả quá.”
Thi Nhân bấy giờ đã bình tĩnh lại như thường rồi, cô thong thả múc canh cho anh.
Sự tương tác giữa hai người thoạt trông rất mực bình thường.
Nhưng mà Ngô Hành lại nhìn hai người bằng ánh mắt thật sâu sắc, anh ta cứ cảm giác có gì đó không đúng lắm, cha anh ta đã bảo lúc Thi Nhân về thì cô đã khóc, nhưng mà cô lại không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào cả.
Hai người này sinh sự gì với nhau à?
Buổi tối đến lúc như, Thi Nhân ôm Tiêu Khôn Hoằng, hai người chẳng làm gì cả, chỉ im lặng tựa vào nhau.
Không khí tự dưng trở nên hơi kỳ cục.
Thi Nhân nhớ tới lời nói của Diệp Tranh, có lẽ lúc này Tiêu Khôn Hoằng đã biết rõ về bệnh tình của mình rồi.
Cũng biết cô bắt tay với Diệp Tranh để giấu giếm anh cả.
Nhưng mà anh chẳng hề để lộ mọi chuyện ra ngoài.
Nhưng càng là như vậy thì cô lại càng cảm thấy nặng lòng, nghĩ nghĩ rồi nước mắt không ngừng được mà cứ tuôn ra ào ào.
Đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài của anh.
Tiêu Khôn Hoằng gác cằm lên đầu cô: “Em khóc cái gì hả?:
“Em nào có.”
“Bác sĩ nói chắc chắn bảy mươi phần trăm rồi mà, em sợ cái gì chứ?”
Trong giới y học, nắm được bảy mươi phần trăm cũng tương đương với một trăm phần trăm xác suất thành công rồi.
Người nằm trong lòng anh chợt giật mình một cái, thế rồi lại bật khóc không thành tiếng, áo ngủ của anh cũng thấm ướt thành một mảng mất rồi.
Thi Nhân túm chặt lấy áo anh, đầu ngón tay miết chặt đến độ trắng bệch cả ra.
Cô nghẹn ngào rằng: “Em không cố ý gạt anh đâu.”
“Ừ, anh biết mọi người đều là vì tốt cho anh cả.”
Sao mà anh nỡ trách cô được cơ chứ.
Nửa năm này cô đã chịu đựng gánh vác hết thảy mạo hiểm rồi lo lắng một mình rồi, ngày ngày chăm chú vào tình hình khôi phục của anh, mong anh điều trị sức khỏe thuận lợi.
Cô thương anh như vậy, sao mà anh nỡ lòng cơ chứ?
Anh chỉ thương xót cô thôi.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh nhất định phải chiến đấu vượt qua, nếu anh mà xảy ra chuyện thì em sẽ bế con đi tái giá, anh thừa biết không phải là không có ai thích em rồi đấy.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng biến thành lạnh tanh, giữ cằm cô nâng lên, nghiến răng nói rừng: “Thi Nhân, sao em cứ khiêu chiến giới hạn của anh thế nhỉ.”
Thế mà dám nói tái giá cơ đấy.
Kiếp này em không có cửa đâu.
“Thế, thế thì có làm sao, nếu anh không nỡ thì nhất định phải ở lại bên cạnh em với con.”
Thi Nhân vừa mới nói dứt lời thì đã bị người ta đè xuống.
“Tiêu Khôn Hoằng em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
“Anh cũng đang làm chuyện nghiêm túc với em đây.”
Ngón tay dài mảnh thoăn thoắt tháo gỡ nút thắt, Thi Nhân thất bại thảm hại.
Cô muốn đẩy phắt cái người trước mặt này ra rồi lại vô ý nhìn vào ánh mắt anh, đấy là cái nhìn yên tĩnh tối đen vô cùng, trong đó còn chất chứa những tình tự mà cô không thể hiểu.
Có lẽ là sợ hãi, cũng có lẽ là khổ sở.
Bất chợt cô thấy mềm lòng.
Thi Nhân chủ động rướn mình khoác lấy cổ anh, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ thời khắc thân mật giữa hai người, thật lòng cô chỉ muốn như vậy mãi đến hết cuộc đời này.
Mãi đến khi thời gian đã trở nên thật xa xôi, mái tóc hai người đều đã chuyển màu hoa râm, Thi Nhân nghĩ đến chuyện đã qua rồi sẽ không thèm nể mặt mà cười thẳng mặt anh, hóa ra cũng có lúc Tiêu Khôn Hoằng biết sợ cơ đấy.
Đúng vậy nhỉ, khi người ta có điều vướng bận trên đời này thì ai rồi cũng sẽ thất bại không còn mảnh giáp nào thôi.
Chỉ cần nhớ tới cô, thì sẽ lòng sẽ mềm như nước chảy thôi.
Hết thảy đều vẫn như cũ.
Có điều Thi Nhân biết nếu mọi chuyện đã vỡ lở ra thì không nhất thiết phải giấu diếm điều gì thêm nữa.
Cô cảm thấy trước hết Tiêu Khôn Hoằng cứ phải phẫu thuật cho xong cái đã.
Hôn lẽ lùi lại cũng chẳng sao cả.
Dù sao hôn lễ cũng đã bị muộn bằng đó năm rồi, có muộn thêm chút thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không đồng ý, anh muốn cứ phải tổ chức hôn lễ trước đã, cho dù là trước khi công bố kết quả trận đấu quốc tế Bạch Hoa cũng được vậy.
Bất kể thế nào thì cứ phải cử hành hôn lễ trước đã, xong rồi mới đi phẫu thuật.
Hai người lại cãi nhau vì chuyện này, sau rốt đi đến chiến tranh lạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!