Thi Nhân quay đầu lại ôm ngực anh, áp một bên má vào trong ngực Tiêu Ngôn Hoằng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ lồng ngực anh, bấy giờ mới áp chế được cảm xúc hụt hẫng ban nãy xuống được.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không hỏi gì, chỉ xoa xoa đầu cô để trấn an.
“Mới vừa rồi Hách Liên Thành có gọi điện thoại cho em.”
Thi Nhân ghé trong lòng anh, rầu rĩ mở miệng, anh nheo mắt lại, lạnh tanh mở miệng: “Thế rồi sao?”
Chậc chậc, theo tin tức thì không phải Hách Liên Thành đã đi ra sân bay rồi à?
Làm sao mà trước khi đi còn định gọi điện thoại để hàn huyên nữa?
“Anh ấy hỏi em trên đời này liệu có bán thuốc hối hận hay không.”
Thuốc hối hận?
Tiêu Khôn Hoằng như thấy có tiếng còi báo động rung lên trong lòng, Hách Liên Thành hối hận cái gì?
Anh cảm thấy đáng ra mình không nên buông tha cho Hách Liên Thành, nếu anh muốn khiến một người tự dưng mất tăm mất tích chết đi thì cũng chẳng phải là việc gì khó cả.
Ở nơi này, anh có thể làm mà không để lại bất cứ dấu vết gì cả.
Nhưng sau rốt anh vẫn không hề ra tay.
Từ sau khi có vợ và con nhỏ, anh đã không còn đụng vào mấy chuyện máu me như này nữa.
Nhưng mà cái tên Hách Liên Thành này, có vẻ là nhớ đòn nhỉ.
Người đàn ông thoạt trông nghiêm nghị nhưng lòng lại dịu dàng ôm vợ trong lòng, thâm tâm lại không được tự nhiên mà tự hỏi phải giải quyết tình địch như thế nào, miễn cho tên đó cứ lượn lờ qua lại trước mặt cô vợ nhỏ của mình.
Đương nhiên, chuyện này thì phải làm trong bí mật.
Thi Nhân cảm thấy tự dưng không khí im bặt đi, cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lại chẳng hề đẹp đẽ gì, cô nhéo nhéo mũi anh: “Anh ghen hả?”
“Sau này không được nhắc đến ai khác trước mặt anh, về sau nếu ai muốn uống thuốc thì cứ bảo tới tìm anh. Thuốc gì cũng có hết.”
Thuốc độc cũng có.
Nếu thật sự cảm thấy hối hận thì cứ việc tự sát đi cho xong, dù sao có sống nữa cũng là lãng phí không khí.
“...”
Sao cô cứ cảm giác ai kia đang nghiến răng nghiến lợi ấy nhỉ?
Cô cấu lưng anh: “Anh nghĩ vừa thôi, chuyện hối hận này chẳng liên quan gì đến em hết cả.”
Tiêu Khôn Hoằng hơi thả lòng đi chút, chẳng lẽ là có quan hệ với Mạc Tử Tây?
Ồ, thế thì xem ra Diệp Tranh bất hạnh ghê nhỉ, lại thêm một tình địch nữa rồi.
Cái tâm tình kỳ diệu này gọi là vui sướng khi người khác gặp họa.
Sự xuất hiện của Hách Liên Thành cũng chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ thôi, tựa như vượt qua một bậc thang rồi cảm tình của hai người lại có tiến chuyển.
Hết thảy như thể mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Thi Nhân đã hoàn thành xong công tác của một ngày, cô đi theo hướng tầng ngầm ra ngoài thì trông thấy Diệp Tranh đứng bên ngoài: “Tử Tây giờ chắc là đang tắm rửa trên tầng rồi, nãy mang thuốc màu cho cậu bị dính lên người .”
“Chị dâu, em qua là để gặp chị.”
Trên mặt Diệp Tranh lộ ra vẻ nghiêm túc: “Liên quan đến bệnh tình của anh Hoằng, mấy hôm trước anh ấy tự dưng bị choáng phải nhập viện, tình hình của anh ấy không thể kéo dài thêm được nữa. Khối máu tụ vẫn chưa tan ra, nhất định phải trải qua phẫu thuật mới được.”
Nét cười trên mặt Thi Nhân chợt biến mất.
“Không thể đợi thêm được nữa ư?”
Cô và Diệp Tranh đều định chờ đến khi kết thúc hôn lễ rồi mới tiến hành phẫu thuật.
Diệp Tranh gian nan gật đầu: “Anh Hoằng định đến khi chị tham gia trận đấu quốc tế Bạch Hoa giành được giải thưởng rồi mới tuyên bố ngày kết hôn trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ đã là tháng ba rồi, chờ đến khi có kết quả tham gia thi đấu thì phải thêm ba tháng nữa, thế thì lâu quá.”
Nếu không phải biết Tiêu Khôn Hoằng đã quyết định như vậy, anh ta cũng sẽ không đến tìm Thi Nhân.
Thi Nhân nhíu mày: “Cậu bảo mấy hôm trước anh ấy bị choáng đầu phải nhập viện, tại sao tôi không biết chuyện này?”
“Chắc là anh Hoằng không muốn để chị phải lo lắng, nhưng chuyện này cũng chẳng thể lấp liếm được bao lâu, trước khi anh ấy biết thì chúng ta nên bàn bạc ổn thỏa trước.”
Không khi chợt trở nên nặng nề vô cùng.
Thi Nhân thấy đầu mình loạn hết cả lên, bất chợt mọi thứ xung quanh đều im bặt, cô không thể thốt ra được tiếng nào, như thế có ngàn cân đè trước ngực vậy.
“Chị dâu.”
Diệp Tranh đỡ Thi Nhân đương lảo đảo, nói với giọng quan tâm: “Đến lúc đó, chị không thể gục ngã được.”
“Tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu phần trăm?”
“Bảy mươi phần trăm, bác sĩ đề nghị không nên kéo dài hơn nữa, không thì không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Thời gian càng lâu thì chuyện phát sinh ngoài ý muốn sẽ có tỉ lệ càng cao, gần đây khối lượng công việc của anh Hoằng lại tăng lên rất nhiều, sức khỏe anh ấy đã có nhiều biểu hiện khác thường rồi.”
Dù sao cũng là có bệnh trong người, làm sao có thể so với người bình thường được chứ.
Thi Nhân lộ vẻ đau khổ: “Tôi biết.”
Làm sao mà cô lại không biết được chứ.
Cô vẫn rất để ý đến tình hình sức khỏe của Tiêu Khôn Hoằng, đến cả ăn, mặc, ở, đi lại, đến cả cường độ và thời gian công tác của anh nữa.
Thế nhưng từ khi cô tập trung vào trận đấu quốc tế Bạch Hoa đến giờ, thì đã quá chủ quan với tình hình của Tiêu Khôn Hoằng rồi.
“Chị dâu, chị có biết vì sao tự dưng anh Hoằng lại trở nên bận rộn như vậy không?
“Bởi vì nhà họ Mạc.”
Diệp Tranh cũng không nói gì nhiều, chỉ độc một câu nhà họ Mạc thôi là đã đủ đại biểu cho hết thảy.
Bàn tay Thi Nhân dần dần siết chặt, cái tên ngốc Tiêu Khôn Hoằng này!
Ai mượn anh phải liều mạng làm việc, ai mượn anh phải mở rộng tập đoàn Quang Viễn làm gì đâu chứ?
Cô chỉ cần anh được sống mà thôi,
Nào là bí mật, nào là thù hận các thứ, cô chẳng hề để tâm đến những thứ này, cô chỉ quan tâm có mình anh mà thôi.
Tên ngốc này!
“Nữ thần, chị đã làm việc xong chưa ạ?”
Mặc Tử Tây vừa tắm rửa xong thì đi xuống nhà dưới, tóc vẫn còn đang ẩm ướt.
Thi Nhân quay đầu lại nói: “Ừ, chị đi trước đây.”
Cô vội vàng đi trước, trên đường rời đi thì trong lòng cô như thể có một tảng đá nặng ngàn cân đang đè chặt cõi lòng.
Những biến hòa trong khoảng thời gian này bất chợt ùa về tái hiện trong đầu cô.
Bóng dáng bận rộn của Tiêu Khôn Hoằng và cả khuôn mặt mang đẫm sự mỏi mệt của anh, thế nhưng mỗi khi anh đứng trước mặt mình và trước mặt đứa nhỏ thì lại giấu giếm hết thảy không để cho họ nhận ra.
Thi Nhân chợt thấy nghẹn ngào trong lòng, cô tránh vào một góc xa xa khóc thầm một hồi.
Cô nghĩ rằng mình thật hạnh phúc, lại quên mất điều mấu chốt vẫn chưa thể vượt qua giữa hai người bọn họ.
Lúc Thi Nhân còn đang ngẩn người thì di động rung lên mấy nhịp.
Màn hình thông báo người gọi đến là Tiêu Khôn Hoằng, cô quệt vội nước mắt trên mặt, tự chấn chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới nhận: “A lô?”
“Giọng em làm sao thế? Em khóc à?”
“Đâu có, buổi chiều có tranh luận với Tử Tây một chuyện nên bị khan họng. Anh thì sao đã tan tầm chưa vậy, hôm nay làm việc có bận lắm không?”
“Mới vừa tan tầm xong, đợi chốc nữa anh sẽ về. Tại vì tự dưng thấy nhớ em.”
“Em cũng vậy.”
Thi Nhân đang cầm điện thoại, chợt thấy hốc mắt nóng bừng.
“Chờ anh về nhà.”
“Dạ.”
Tiêu Khôn Hoằng ngắt điện thoại xong, trong khoang mũi anh rặt một mùi thuốc khử trùng, anh đặt điện thoại xuống rồi hỏi trợ lý: “Tra ra thế nào rồi?”
Anh nói với chất giọng trầm lắng, thế nhưng trợ lý lại toát mồ hôi lạnh.
Vốn chỉ là chuyện điều tra một chốc một lát mà thôi, chẳng ngờ lại phát hiện ra một bí mật to đùng, hơn nữa là chuyện bà chủ với Diệp Tranh lan man về bí mật của ông chủ.
Đến chết mất thôi.
“Đây là bệnh án thực sự của căn bệnh này.”
Trợ lý cẩn thận cầm mẫu bệnh án qua cho anh, sau đó khép nép rằng: “Có lẽ là từ ngày anh bị bắt cóc bị thương nặng thì họ đã nói dối anh rồi ạ.”
Lúc đó trợ lý còn chưa đứng đây nữa là.
Lúc bấy giờ trợ lý bên người của ông chủ là thầy của anh ta, lão Tiêu, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy cả thầy mình lẫn ông chủ đều bị lừa hết rồi.
Nhắc tới bà chủ, bình thường thì cô rất dễ nói chuyện, tính tình lại hiền lành, vốn chẳng chẳng thể nghĩ rằng cô có thể giấu giếm được chuyện lớn cỡ này.
Trong phòng im lặng như tờ.
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, anh lật mở bệnh án trong tay, ngón tay mảnh mai giữ lấy trang giấy, tốc độ rất chậm.
Nhưng mà bệnh án cũng chỉ có mấy tờ vậy thôi, anh cũng nhanh chóng xem bằng hết rồi.”
Ánh mắt anh không dừng ở trong nội dung bệnh án mà lại dừng ở trên dòng chữ ký, đây là chữ viết của Thi Nhân.
Mỗi một lần báo cáo kiểm tra sức khỏe đều có chữ ký của cô cả.
Chứng minh rằng lần nào cô cũng rõ ràng bệnh tình của anh hết cả.
Anh đặt tập bệnh án xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mùa xuân rất ấm áp, giờ phút này tâm tình của anh trở nên rối như tơ vò, như thể mặt hồ gợn sóng trước gió xuân.
“Sếp à?”
“Gọi bác sĩ điều trị chính qua đây.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.