Mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng qua đi, mùa xuân lại đến rồi.
Mấy đứa nhỏ đã mua một con diều, mỗi ngày sau giờ học đều ở sau vườn hoa thả diều, Bạch Tuyết trung thành vui vẻ đi theo phía sau.
Thi Nhân phát hiện mấy ngày nay, Ngô Hành đều đi sớm về muộn, cũng không biết anh ta đang làm cái gì, so với mấy ngày trước, rõ ràng là anh ta có vẻ trầm lặng hơn rất nhiều.
Ngay cả chú Khôn cũng không chịu được nữa.
Thi Nhân cũng không vòng vo, hỏi thẳng Ngô Hành: “Anh Hành, mấy ngày nay tình hình tìm việc của anh thế nào rồi?”
“Tình hình bây giờ của anh còn có thể tìm được công việc gì, một người có hồ sơ bản án, nếu làm công việc cơ sở thì người khác đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh mà thôi.”
Ngữ điệu của Ngô Hành mang theo cảm giác tự ti.
Mấy ngày này anh ta quả thật vấp phải trắc trở rồi.
Nghĩ đến bản thân nở mày nở mặt trước đây, bây giờ anh ta chỉ là một con chuột qua đường, các bạn học cũ đồng cảm trước đây, bây giờ đều nhìn anh ta như đang xem kịch hay vậy.
Đã hơn mười năm trôi qua, thế giới bên ngoài từ lâu đã khác với thế giới trước đây.
Anh ta đã bỏ lỡ hơn mười năm, cuộc đời này anh ta không thể theo kịp nữa rồi.
“Sẽ không đâu anh Hành à, anh thông minh như vậy nhất định sẽ dần tốt hơn thôi.” Thi Nhân dừng lại: “Không bằng anh đến tập đoàn Quang Viễn đi?”
‘‘Lo lót cửa sau cho anh à? Những chức vụ bình thường nhất định không được, bà chủ nhất định phải cho anh một chức vụ cấp cao.”
Thi Nhân cười nói: “Anh Hành, vậy anh phải đem sơ yếu lý lịch của anh cho em xem trước một chút, sau đó mới có thể thương lượng được không?”
Sắp xếp một công việc cho anh Hành là chuyện không khó.
Ngô Hành đột nhiên xoa tóc của Thi Nhân: “Đùa với em thôi.”
Làm sao anh ta có thể làm khó Thi Nhân được.
Trong khoảng thời gian này, quả thực là tâm tình anh ta cũng không tốt.
Suy cho cùng nhìn thấy rằng tất cả những người bên cạnh mình hiện tại đang phát triển rất tốt, chỉ có một mình anh ta rơi vào trong đất dính, không bao giờ có thể đứng dậy được.
Buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, Ngô Hành thấy mình bị người khác kéo vào một nhóm Zalo của bạn học, một người trong số họ đã gửi cho anh ta một thông báo tuyển dụng: “Bạn học cũ, tập đoàn Quang Viễn đang tuyển dụng cậu đi thử xem sao, đãi ngộ còn rất tốt.”
Tập đoàn Quang Viễn?
Nhấp mở tệp và nhìn thông tin tuyển dụng là nhân viên bảo an, Ngô Hành bây giờ đã có thể đối mặt với thực tế này một cách bình tĩnh.
Nhưng mà có một bạn học cũ đã đứng ra: “Tuyển dụng nhân viên bảo an cậu cũng không biết xấu hổ mà đem ra sao?”
“Bây giờ Ngô Hành đã ngồi tù rồi, làm nhân viên bảo an thì có làm sao? Nói không đụng chạm thì tập đoàn Quang Viễn không cần cậu ta đâu, bạn gái cũ bị cậu ta vứt bỏ trước đây, bây giờ cũng đang làm việc trong tập đoàn Quang Viễn, Ngô Hành cậu có dám đi không?”
Ngô Hành tắt điện thoại di động của mình, không muốn tiếp tục đọc tin tức trong nhóm nữa.
Nhưng mà khi nhìn thấy mấy chữ tập đoàn Quang Viễn, anh ta đột nhiên cảm thấy do dự, tình hình trước mắt không chắc chắn, tập đoàn Quang Viễn đành phải lại hợp tác với nhà họ Mạc, thời kỳ này cực kỳ mấu chốt.
Hôm qua cha anh ta đã tìm anh ta nói chuyện, bảo anh ta nên giúp đỡ Thi Nhân.
Cuối cùng Ngô Hành lại lấy điện thoại, bấm vào link tuyển dụng, điền thông tin của chính mình.
Trận đấu quốc tế Bạch Hoa, đã đi qua non phân nửa, vẫn còn thời gian hai tháng.
Thi Nhân hầu như dành thời gian cả ngày ở trong phòng làm việc.
Cô và Mạc Tử Tây hai người đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cho tác phẩm dự thi, đối với Thi Nhân mà nói việc nhìn thấy tác phẩm của mình từng chút từng chút một được hoàn thành, là một việc cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành tựu.
“Giai đoạn đầu đã kết thúc, theo kế hoạch chúng ta sẽ tạm nghỉ thời gian một tuần, sau đó hẵng tiếp tục”.
“Nữ thần, chị đi trước đi, kẻo Tiêu Khôn Hoằng lại tới bắt người.”
Thi Nhân ho một tiếng, cười rất thẹn thùng.
Lúc làm việc cô quả thật có chút quên ăn quên ngủ, qua mấy ngày, Tiêu Khôn Hoằng cuối cùng cũng không chịu được mà tìm đến phòng làm việc kiếm người.
Người đàn ông đó thực sự đã đem cô vác ở trên vai, mang cô về.
Hơn nữa Tiêu Khôn Hoằng còn lập cho bản thân cô một bảng công việc theo ba giai đoạn, đồng thời còn sắp xếp thời gian chấp hành nghiêm ngặt, ăn sáng, trưa và tối đúng giờ.
Nếu cô không theo đó mà làm, như thế thì buổi tối cô sẽ bị trừng phạt một trận, và ngày hôm sau sẽ không có cách nào bò dậy được.
Tuy Tiêu Khôn Hoằng không nói rõ, nhưng anh sẽ dùng hành động thiết thực mà làm.
Eo của Thi Nhân thật sự là chịu không được, nên cuối cùng cô chỉ có thể làm theo.
Nhưng mà cô phát hiện như thế dường như cũng không làm chậm tiến độ công việc, quyết định của Tiêu Khôn Hoằng là đúng đắn.
Khi Thi Nhân trở về nhà, đúng lúc gặp được Ngô Hành cũng đang đi về: “Tan làm sớm vậy?”
“Tối hôm qua anh trực ca đêm.”
Ngô Hành nhìn Thi Nhân: “Tác phẩm chuẩn bị như thế nào rồi?”
Gần đây anh ta đã tìm hiểu rất nhiều chuyện về tập đoàn Quang Viễn, những thăng trầm mà tập đoàn đã trải qua, còn có những thách thức mà tập đoàn hiện đang phải đối mặt.
“Vẫn ổn cả, giai đoạn đầu đã hoàn thành thuận lợi rồi.”
Tâm tình của Thi Nhân rõ ràng đang rất tốt, nhìn thấy như vậy Ngô Hành cũng cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Nhưng mà anh ta nghĩ lại lại nghĩ đến Tiêu Khôn Hoằng, gần đây việc của tập đoàn không ít, có vẻ như anh không nói gì với Thi Nhân cả.
Dù sao thì cũng được xem là có dáng vẻ của một người đàn ông.
Buổi tối, Tiêu Khôn Hoằng trở về: “Giai đoạn đầu tiên hoàn thành không tồi.”
“Làm sao anh biết được?”
Người đàn ông sờ lên mặt của cô: “Trên mặt em gần như viết ra hết rồi.”
Thi Nhân nở ra nụ cười đắc thắng: “Em dám đảm bảo rằng tác phẩm lần này nhất định sẽ lọt vào vòng chung kết, để mọi người có thể nhớ đến cái tên tập đoàn Quang Viễn của chúng ta.”
Ngữ khí của cô rất tự tin, trên mặt mang theo ánh sáng dịu dàng.
Tiêu Khôn Hoằng không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô, động tác nghiêm túc và thâm tình, trong khoảng thời gian này tập đoàn Quang Viễn có rất nhiều việc, từ khi thực hiện quyết định đó, tập đoàn không thể duy trì được dáng vẻ như hiện tại.
Đôi khi anh cũng cảm thấy rất buồn bực.
Nhưng mà khi anh nghĩ đến cô, đáy lòng của anh sẽ trở nên rất thỏa mãn.
Cuối cùng một ngày nào đó, anh sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, để tất cả mọi người đều vì cô mà nhường đường.
Thi Nhân sau khi ngủ nướng một giấc, thì buổi chiều đi đến tập đoàn Quang Viễn.
Cô đã không đến tập đoàn thời gian dài như vậy, vẫn là muốn đi xem thử, hiện tại tập đoàn Quang Viễn đang ở thời điểm mấu chốt, mảy may cũng không thể lỏng lẻo được.
Thi Nhân không nói với ai, lặng lẽ một mình đi đến tập đoàn.
Tuy nhiên, cô nhận thấy không khí của tập đoàn không giống như mọi khi.
Khi chuẩn bị đi thang máy chuyên dụng lên lầu, cô phát hiện xung quanh nhà để xe dường như có nhân viên bảo an đang vây quanh, hình như có người đang phát sinh tranh cãi.
Thi Nhân dừng lại, sau đó lặng lẽ bước tới.
Cô nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng giữa…là Triệu Uyển Nhi, người bên bộ phận thiết kế ở đây làm ồn cái gì vậy?
“Tôi nói cho mấy người biết, chuyến hàng này quan trọng đối với tập đoàn như thế nào, sớm đã bảo mấy người phải giao hàng đúng hẹn, mấy người vì sao lại không làm theo, kết quả là thất thoát không nhỏ, mấy người có thể chịu trách nhiệm được không? Đêm qua cuối cùng là ai trực ca đêm?”
Mấy nhân viên bảo an vẫn im lặng không nói gì.
“Là tôi.”
Một người đàn ông từ bên cạnh sải bước đến, thân hình cao lớn, mặc quần áo bảo an màu đen, lộ ra vẻ lạnh lùng.
Sự xuất hiện của Ngô Hành khiến bầu không khí thay đổi, anh ta liếc nhìn hàng hóa trên đất: “Là sơ suất của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Anh chịu trách nhiệm?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!