Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng đen như than.
Sao anh lại có suy nghĩ muốn đánh người nhỉ?
Anh ngay từ đầu nhìn Ngô Hành đã không thuận mắt, bây giờ lại càng thêm không vừa mắt hơn nữa.
Người này thực sự là thiếu đòn mà!
Thi Nhân vội vàng nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng: “Em tin chồng em có thể bảo vệ được em.”
Ngô Hành còn muốn nói điều gì đó, nhưng kết quả bị chú Khôn dùng gậy đánh tới tấp.
Tiêu Khôn Hoằng từ trên sô pha đứng dậy: “Anh còn có chuyện cần giải quyết, anh lên phòng sách trước.”
“Vậy anh bận thì đi trước đi.”
Thi Nhân nhìn sắc mặt người đàn ông tối sầm lại đang rời đi, cô quay lại nhìn Ngô Hành: “Anh Hành, anh cố ý phải không? Cẩn thận em đuổi anh ra ngoài đấy.”
“Chẳng lẽ điều anh nói không phải sự thật sao?”
Ngô Hành nhìn thấy dáng vẻ mặt tối sầm lại của Tiêu Khôn Hoằng vừa rồi, còn nghĩ rằng anh sẽ nổi giận với Thi Nhân, suy cho cùng thì bất cứ người đàn ông nào sau khi bị nói như vậy, đều cũng sẽ tức giận.
Kết quả là người cứ thế mà rời đi rồi.
Tiêu Khôn Hoằng tính ra cũng khá thú vị, tuy không phải là người tốt, nhưng chí ít đối với Thi Nhân trước mắt thì vẫn không thể tìm ra được lỗi gì.
“Nhà họ Mạc là một dòng họ lớn nhiều năm như vậy, chồng em tay trắng làm nên sự nghiệp được chưa? Một chút cũng không dựa vào nhà họ Tiêu, ông già bên đó không gây trở ngại thì đã là không tệ rồi.”
Ngô Hành nhướng mày, đây là đang bảo vệ phải không?
Quả nhiên con gái đã gả cho người ta rồi, sẽ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà nữa, anh ta đều là vì cô mà.
Thi Nhân nghiêm túc nhìn Ngô Hành: “Anh Hành, sau này anh đừng nói chuyện như thế nữa, em sẽ tức giận đấy.”
“Em không hiểu, đây là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông.”
Ngô Hành chỉ là muốn kiểm tra thử Tiêu Khôn Hoằng một chút, rốt cuộc thì tình cảm mà anh dành cho Thi Nhân là như thế nào.
Thông thường mà nói, nếu có người cạnh tranh, đàn ông sẽ thường hay để ý nhiều hơn.
Đó là lý do tại sao anh ta thỉnh thoảng sẽ ở trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, chiếm một chút thời gian của Thi Nhân, nói về một số chuyện khi còn nhỏ, đóng vai thân phận một người anh trai cùng nhau lớn lên.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Anh ta làm vậy là vì muốn tốt cho Thi Nhân, suy cho cùng thì Thi Nhân cũng không có bối cảnh gia đình gì, lại sống trong một gia đình giàu có như vậy, nếu người đàn ông đó thay lòng đổi dạ thì sẽ rất bi thảm.
Chú Khôn lập tức đổi chủ đề: “Hôm nay con ra ngoài làm cái gì vậy?”
“Đi khắp nơi thôi, phát hiện bên ngoài có rất nhiều thay đổi.”
Vẻ mặt của Ngô Hành bình tĩnh, cũng nhìn không ra anh ta rốt cuộc là đã làm cái gì.
Thi Nhân đứng dậy: “Anh Hành, phiền hà anh có thể nhanh nhanh tìm việc đi, tự lực cánh sinh được không?”
“Em có thể nuôi cha anh, không thể tiện thể nuôi luôn anh được sao?”
“Hai cái đó không giống nhau.”
Thi Nhân tức giận bỏ đi, thẻ ngân hàng của cô bên đó có gửi đến hóa đơn, biểu thị hôm nay Ngô Hành đã rút hơn mười bảy triệu, sau đó lại cũng không có bất kỳ ghi chép chi phí nào.
Cô cũng không hỏi tiền đã tiêu vào đâu.
Có những chuyện anh ta không nói, cô cũng không hỏi.
Thi Nhân trực tiếp đi lên lầu, mang một đĩa trái cây cho Tiêu Khôn Hoằng, vừa rồi rõ ràng cảm thấy được anh có chút tức giận, nhưng lại không có biểu hiện ra trước mặt mọi người.
Cô gõ cửa: “Có thể vào được không?”
Bên trong cửa không có âm thanh gì.
Nhưng mà Thi Nhân vẫn mở cửa bước vào, nhìn thấy người đàn ông đang cầm tài liệu trên tay, làm ra vẻ là đang xem nó.
“Bận xong chưa? Chồng em thật vất vả.”
Thi Nhân đặt cái đĩa xuống, sau đó phát hiện tập tài liệu trong tay của anh…cầm ngược rồi.
Nhưng mà người đàn ông lúc này dường như không phát hiện ra điều đó, vẫn trưng ra vẻ mặt trịnh trọng, một dáng vẻ như đang rất oan ức.
Ngay tức khắc Thi Nhân cảm thấy nhẹ lòng.
Cô chủ động bóp vai cho Tiêu Khôn Hoằng: “Gần đây tập đoàn bận rộn như thế, anh vất vả rồi, cũng không có thời gian tập thể dục nữa.”
“Thân thể của anh rất khỏe.”
Ngữ khí của Tiêu Khôn Hoằng cứng rắn.
Anh vẫn còn tức giận.
Bất kể là người đàn ông nào bị người khác khinh thường như vậy, trong lòng đều sẽ cảm thấy có chút khó chịu, hơn nữa lời của Ngô Hành nói đều là lời nói thật, hiện tại nếu anh đối đầu với nhà họ Mạc, tuy có thể bảo vệ an toàn cho Thi Nhân, nhưng mà cũng không có cách nào giúp cô trực tiếp đối phó với nhà họ Mạc được.
Đây là sự thật.
Anh lại một lòng muốn giúp đỡ cô vợ bé nhỏ của mình, cho cô những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ bị người khác chỉ ra…anh nói được mà làm không được.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy tủi thân.
Chịu đựng những cảm xúc không vui trong lòng, không muốn truyền cho Thi Nhân, vậy nên anh kiếm cớ lên lầu trốn, trong đầu hiếm khi không biết nên làm cái gì.
Đang sững người, anh nghe thấy tiếng cửa khóa trái.
Tiêu Khôn Hoằng không ý thức được mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thi Nhân từ cửa bước tới, sau đó từ từ tiến lại gần mình, người đàn ông hơi nhướng mày, cố gắng đoán xem bây giờ cô vợ nhỏ của mình muốn làm cái gì.
Biểu tình của Thi Nhân luôn rất dễ hiểu.
Nhưng lúc này, anh thực sự không thể nhìn ra được.
Chẳng qua sau khi trong lòng có nhiều hơn một người, suy nghĩ của anh cũng trở nên rối bời hơn.
Thi Nhân ôm cổ anh, sau đó bước đến ngồi vào trong lòng anh, chủ động dựa người vào: “Anh có phải là đang không vui không?”
“Không có.”
Tuy ngoài mặt của Tiêu Khôn Hoằng không có gì thay đổi, nhưng mà cổ họng lại di chuyển lên xuống vài lần, ánh mắt cũng tối sầm lại không ít.
“Em cảm thấy anh thật sự đang không vui.”
Sau khi nói xong, Thi Nhân còn thở dài: “Đàn ông, chính là ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.”
“Sao lại nói những lời hoa mỹ như vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng hai tay ôm lấy eo của cô.
“Không phải vậy. Trong lòng anh cảm thấy không vui, nói ra cho vui vẻ đi.”
Thi Nhân nghiêng đầu, nở một nụ cười ranh mãnh, hệt như một chú mèo con ăn trộm cá.
Tiêu Khôn Hoằng cuối cùng cũng nhịn không được, cúi đầu nhéo nhéo cằm của cô: “Còn dám trêu anh à?”
“Sao, em không thể trêu giám đốc Khôn Hoằng được sao?”
“Cô vợ nhỏ à, có những chuyện không thể nói đùa được đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng hôn sâu hơn, mọi thứ dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Lúc này, anh mới nhớ tới vừa rồi cô vợ nhỏ của anh khóa trái cửa phòng đọc sách, ngay tức khắc trong mắt hiện lên ý cười, anh cắn môi của cô: “Em cố ý khóa cửa hả?”
Sắc mặt của Thi Nhân đỏ bừng, dùng lực đánh anh: “Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục đi.”
Vì vợ đã chủ động như thế, não anh có bệnh mới từ chối.
Ngày hôm sau, Tiêu Khôn Hoằng tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không thể nhìn ra chút phiền muộn nào.
Suy cho cùng tối qua vợ đã dốc sức dỗ dành mình như vậy.
Nhìn thấy cô dè dặt, trong đáy mắt hiện lên tia thương xót và lo lắng, làm sao anh vẫn có thể tức giận được?
Anh chỉ là đang tự trách chính mình.
Hiện tại anh vẫn không đủ mạnh mẽ, những lời nói của Ngô Hành hiếm khi khơi dậy được dã tâm đã phủi bụi rất lâu trong đáy lòng của anh.
Trước khi gặp Thi Nhân, anh suốt ngày chìm đắm trong quyền mưu của thương trường, còn thích đem những người khác trêu đùa làm niềm vui.
Anh thích mạo hiểm, anh cũng thích những kế hoạch chín phần chết một phần sống.
Mỗi lần trải qua những thăng trầm, người chiến thắng tất nhiên là anh, anh tận hưởng được niềm vui của khoảnh khắc đó, chỉ có như thế mới cho thấy được rằng anh vẫn còn sống.
Nhưng sau khi gặp Thi Nhân, có vợ con, sự chú ý của anh đã thay đổi.
Bây giờ anh thích sự ổn định hơn.
Suy cho cùng ngoài giờ làm việc, anh vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ con.
Đôi mắt người đàn ông bỗng đen như mực, nhưng bây giờ không thể chùn chân được nữa, cuộc sống êm ấm của vợ con, vẫn chưa đạt được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!