Sau khi trở về phòng, Thi Nhân xoa xoa bả vai: “Em muốn tắm nước nóng. Chồng à, giúp em xả nước nóng sau khi anh tắm xong nha.”
Người đàn ông không nói gì, không khí trong phòng ngủ trở nên rất yên tĩnh.
Thi Nhân tinh ý phát hiện ra điều bất thường, ngẩng đầu nhìn lên anh: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
“...” Rõ ràng là có chuyện.
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu lẳng lặng thay quần áo, cởi cúc áo sơ mi lộ ra tấm lưng, động tác chậm lại rất nhiều.
Thi Nhân bước tới, bắt lấy quần áo đã thay: “Ồ, có chuyện gì thì nói cho em biết đi.”
Cô cũng đoán được đại khái.
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi nhìn cô: “Anh giống như là người đàn ông keo kiệt sao?”
Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm.
Đáy lòng anh rất khó chịu, cô vợ nhỏ nói chuyện với Ngô Hành suốt dọc đường, toàn kêu anh Ngô Hành như rất thân mật.
Cô vợ nhỏ cứ vây quanh Ngô Hành và phớt lờ anh.
Người đàn ông trước nay luôn có cảm giác bỗng chốc mất đi cảm giác hiện diện trong mắt cô vợ nhỏ, khoảng trống này khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thi Nhân: “...”
Anh à, anh vừa có ba chữ anh không vui trên mặt anh kìa.
Cô che trán bước vào nhà tắm vừa nghiến răng vừa giậm chân, cảm giác này giống như cô phải hy sinh thân mình để nuôi hổ.
Cánh cửa mở ra.
Tiêu Khôn Hoằng đang điều chỉnh nhiệt độ nước, nhướng mày nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
“Em, em đi ngâm mình.”
“Anh còn chưa tắm rửa xong.”
“Anh tắm của anh, em ngâm của em.”
Thi Nhân giả vờ đứng trước bồn tắm châm nước, sau lưng có tiếng nước chảy, chân vẫn còn dính nước ấm.
Cô quyết định chắc chắn, chậc chậc vậy còn chưa vào.
Thi Nhân đưa tay lên muốn cởi quần áo, hai ba lần định bước vào bồn tắm nhưng bị kéo xuống dưới, cô nhắm mắt lại hét lên: “Anh làm gì vậy!”
“Thật là mẹ nó gọi anh, hả?”
Tiêu Khôn Hoằng không tự chủ ấn người cô vào tường phòng tắm, cúi đầu hôn lên khuôn miệng đang nói chuyện phiếm của cô, bóng hai người trùng xuống dưới ánh đèn.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Thi Nhân lại mắng Tiêu Khôn Hoằng.
Miệng cô lại bị cắn, anh là chó sao?
Thi Nhân liếc nhìn điện thoại, đã 10 giờ, đúng như dự đoán, lại đến muộn thêm một ngày.
Ngay khi vừa đứng dậy, cô nhận được tin nhắn Zalo: “Dậy chưa?”
Cô mặc kệ tin tức, nhưng điện thoại ở đầu giường vang lên, cô trả lời: “Alo.”
“Tỉnh dậy rồi, đầu giường có ly nước ấm, uống một chút làm thấm giọng.”
Người đàn ông cất giọng trầm sảng khoái, Thi Nhân nghiến răng: “Xin lỗi ngài, ngài gọi nhầm.”
“Để vợ tôi nghe điện thoại.”
“Tôi không biết vợ ngài.”
“Cô ấy tên là Thi Nhân, cao một mét sáu năm và nặng năm mươi cân. Số đo ba vòng là...”
“Dừng lại! Tiêu Khôn Hoằng anh tìm người như thế này sao?”
Tiêu Khôn Hoằng cười nói: “Chỉ có em mới như vậy.”
Thi Nhân trực tiếp cúp điện thoại.
Người bị dập máy đằng kia không hề tức giận, còn rất vui vẻ.
Trợ lý gõ cửa bước vào: “Thưa ngài, có tin từ bộ phận quan hệ công chúng có người muốn tung chuyện xấu của vợ ngài.”
Chuyện xấu?
Cô vợ nhỏ còn có thể có tai tiếng gì nữa, Hách Liên Thành đã về nước Mỹ rồi, còn Mạc Đông Lăng thì không xuất hiện, vậy tình địch của anh từ đâu tới?
“Là Ngô Hành.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy ảnh và video, toàn thân chợt lạnh: “Là ai chụp?”
“Một tay săn ảnh, đang định phát tán thì đã được ngăn lại, vẫn đang thảo luận về giá cả.”
Trong ảnh, Thi Nhân và Ngô Hành ôm nhau, với bối cảnh là trại giam nào đó.
Nếu tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, lại viết thêm những lời lẽ không rõ ràng thì quả thực là một vụ tai tiếng, nhất định không tốt cho cô vợ nhỏ.
“Lá gan cũng không nhỏ, bên kia đưa ra bao nhiêu?”
“Ba mươi lăm tỷ.”
“Ra giá cắt cổ, muốn tiền thì phải xem có mạng để cầm hay không. Để lão Tiêu tìm người xử lý, cho bọn chúng nhớ thật lâu.”
Anh không phải ngôi sao, hình ảnh gì cần phải duy trì hình tượng.
Khi Tiêu Khôn Hoằng xem đoạn video, anh muốn kéo cô vợ nhỏ ra và đánh cho cô một trận, có vẻ như anh đã không làm việc đủ chăm chỉ vào tối hôm qua.
Tối nay trở về phải giải quyết món nợ!
Thi Nhân uống nước ở đầu giường, sau đó vào phòng tắm rửa và thay quần áo.
Kết quả là cô nhìn thấy những vết đỏ khắp nơi trên cổ, cô lại mắng một người đàn ông nào đó vài lần, nhất định là anh cố ý.
Cô phải mặc một chiếc áo len cao cổ, may mắn là bây giờ đang là mùa xuân và thời tiết không quá nóng, nếu không mặc áo len cao cổ chắc hẳn cô sẽ rất bối rối.
Thi Nhân đi xuống cầu thang và nghe thấy tiếng reo hò của đứa trẻ phát ra từ phòng khách.
Cô thấy Ngô Hành cõng một đứa trên lưng và ôm một đứa trên tay, ba đứa nhỏ đang trong một trận bóng với Ngô Hành.
Có vẻ như mấy đứa trẻ rất thích Ngô Hành.
Ngô Hành chơi với đứa trẻ vài tiếng, khi nhìn thấy Thi Nhân đi xuống lầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Con của em tinh thần quá tốt.”
“Một mình em không thể trông chừng được. Luôn cần Tiêu Khôn Hoằng giúp đỡ em mới được.”
Thi Nhân đến phòng ăn ăn sáng, ba đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi một mình.
Ngô Hành ngồi bên cạnh Thi Nhân và nhìn cô: “Em chưa từng đi làm à?”
Vào buổi sáng, chỉ có Tiêu Khôn Hoằng dậy và đi làm, nhưng không thấy Thi Nhân.
“Ừm, có đi làm, nhưng hôm nay hoàn cảnh đặc biệt, không thể để anh ở nhà một mình.” Vẻ mặt của Thi Nhân thoáng qua một cách mất tự nhiên, sau đó cô tìm một cái cớ.
Là một người đàn ông, mắt Ngô Hành dừng lại trên miệng Thi Nhân, trong nháy mắt hiểu rõ.
Anh ta cũng không vạch trần mà đổi chủ đề: “Em không cần lo lắng cho anh. Hai ngày nữa anh sẽ tìm được việc.”
“Ừ, nếu không quen sống ở đây, sau khi có lương, anh chuyển ra ngoài cũng được.”
Ngô Hành nhướng mày: “Em đuổi anh đi, không phải nói muốn nuôi anh sao?”
“Anh Ngô Hành không cần được nuôi.”
Thi Nhân biết tính cách của Ngô Hành, và không đề cập đến việc tìm việc của Ngô Hành, nhưng cẩn thận duy trì lòng tự trọng của Ngô Hành.
Một người có án cũ trong người, cô biết kiếm việc không dễ nhưng cô không muốn Ngô Hành nghĩ mình vô dụng như vậy.
Ngô Hành cũng không phá, nghiêm túc nhìn Thi Nhân: “Bây giờ em có hạnh phúc không?”
“Ừm, hiện tại em rất hạnh phúc, không có cuộc sống nào tốt hơn bây giờ, và làm em cảm thấy hài lòng hơn.”
Ngô Hành gật đầu, và anh ta nuốt lại những lời muốn nói vào.
Tối hôm qua, anh nói chuyện với cha mình gần như nửa đêm, anh cũng biết Thi Nhân và những người khác đã xảy ra chuyện ở thị trấn nhỏ, vì vậy anh ta không bài xích sự tồn tại của Tiêu Khôn Hoằng như vậy nữa.
Anh ta quả thật đã từng nghe nói quan hệ giữa cậu chủ nhà họ Tiêu và ông cụ Tiêu không tốt lắm, hiện tại xem ra là như vậy.
Thi Nhân sau khi ăn xong, cô nhìn Ngô Hành: “Anh Ngô Hành, ngay từ đầu sao anh lại vào tù, chẳng lẽ là do ông cụ tính toán cho anh là vật hy sinh sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!