Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Danh sách của trận đấu quốc tế Bạch Hoa nhanh chóng đến tay mọi người.

Khi Mạc Đông Lăng nhìn thấy danh sách này, ánh mắt rơi vào cái tên Tây Môn Xuy Thần, anh ta thở dài không nói gì.

Mạc Mộng Thần luôn là một vết sẹo trong tim bọn họ, không bao giờ có thể chạm vào nó.

Khi Cố Văn Trình nhìn thấy danh sách này, anh ta nhìn chằm chằm vào bốn chữ Tây Môn Xuy Thần, với đôi môi mỏng cong lên chế nhạo: “Mạc Tử Tây vậy mà cũng tham gia cuộc thi. Cô gái nhỏ đó không có tài năng gì cả, đến tham gia để bị hành hạ sao?”

Chỉ có Mạc Mộng Thần trong nhà họ Mạc là người có tài nhất.

Bây giờ người không có, cuốn bí quyết của tổ tiên nhà họ Mạc cũng mất, cứ như vậy nhà họ Mạc cũng sẽ bị người khác kéo xuống.

Cố Văn Trình cúp điện thoại: “Người phụ nữ thần kinh Tiêu Đào Hy đó thế nào rồi?”

“Tiêu Khôn Hoằng đem người giấu đi rồi, người ở trong viện điều dưỡng không phải là Tiêu Đào Hy.”

“Chậc chậc, giấu rồi à.”

Cố Văn Trình hơi nheo mắt lại: “Tìm đi, nhất định phải tìm thấy người cho tôi.”

Hiện tại còn thừa lại cuốn bí quyết bị thất lạc không tìm được, ông cụ đã tra tấn người phụ nữ bị thần kinh này rất nhiều, trong tay cô ta nhất định có thứ ông cụ muốn.

Có vẻ như Thi Nhân cũng chưa có được thứ đó.

Nếu anh ta sớm có được cuốn sách kia, nhà họ Mạc sẽ hoàn toàn kết thúc, anh ta sẽ thay thế nhà họ Mạc trở thành một công ty hàng đầu mới.

Tâm trạng của người đàn ông trở nên rất tốt, anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Để Tiêu Vinh tới gặp tôi, bây giờ có việc cần anh ta phải làm.”

Một quân cờ phải phải dùng ở chỗ tốt.

Một tháng sau, vụ án của Ngô Hành được xét xử lại, các bằng chứng đều có đủ, nên cuối cùng, anh ta đã thắng kiện mà không chút hồi hộp.

Vào ngày Ngô Hành ra tù, thời tiết rất ổn.

Mùa xuân ấm lên, cỏ mọc, chim chích tung bay.

Thi Nhân đưa chú Khôn đi đón người, nhìn cánh cửa cao rộng mở ra, một người đàn ông cao lớn cầm trên tay chiếc túi cũ.

Lúc ông ta nhìn đến Ngô Hành, hai mắt lập tức đỏ lên: “Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi.”

Ngô Hành cúi người ôm lấy người cha trước mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Thi Nhân lùi một bước và không quấy rầy cuộc đoàn tụ của hai cha con.

Sau một lúc, Ngô Hành ngước nhìn Thi Nhân: “Thi Nhân, cảm ơn em.”

“Không có chi, nên làm mà.”

Ngô Hành giang hai tay: “Em không ôm một cái sao? Anh nhớ em trước đây rất thích ngồi trên cổ của anh ngắm sao.”

“Tất cả đều là chuyện hồi nhỏ rồi.”

Thi Nhân mím môi cười, bước tới ôm lấy Ngô Hành, cô thấy Ngô Hành rất cao và vạm vỡ, có khí chất của một kẻ cứng rắn.

Ngô Hành trong ấn tượng của cô hoàn toàn khác so với bây giờ.

Cô không biết anh đã trải qua những gì trong tù những năm này, hẳn là những chuyện không muốn người khác biết.

Ngô Hành gãi gãi mũi: “Sau này anh trai bảo vệ em, không ai muốn bắt nạt được em.”

“Được nha.”

Thi Nhân cười nói: “Lên xe đi, hôm nay bày tiệc mừng, chúng ta đi ăn cơm.”

Sau khi lên xe, Ngô Hành nhíu mày: “Chồng em đâu?”

Chẳng lẽ Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy chột dạ nên sẽ không tới.

“Anh ấy đi đón con tan học, em đến đón anh. Như vậy sẽ giúp tiết kiệm thời gian.”

Ngô Hành sửng sốt một chút, ánh mắt đặc biệt phức tạp: “Hai người có con rồi sao?”

Anh luôn cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân kết hôn là có mục đích khác, hiện giờ đã có con, mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

“Đúng vậy, đứa nhỏ gần năm tuổi.”

Ngô Hành nhìn thấy nụ cười trong mắt Thi Nhân, toàn thân tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ, trông giống như một người phụ nữ đang sống trong hạnh phúc.

Cuối cùng anh ta không thể nói ra những lời đó.

Xe trực tiếp rời khỏi nơi đó, hướng về khu đô thị sầm uất.

Nhưng không lâu sau khi họ rời đi, một người đàn ông bước ra với chiếc máy ảnh cách đó không xa và xem lại những bức ảnh và video anh ta đã quay, nở nụ cười sâu xa. Không ngờ là có tin tức lớn như vậy.

Mợ chủ nhà họ Tiêu trong lời đồn thực sự đã đến nhà tù để đón người đàn ông sau lưng chồng và có hành động thân mật, quan hệ bất thường.

Nếu tin tức này bị lộ, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.

Lần này có vẻ kiếm được kha khá.

Tứ Hợp Viện có tính bảo mật vô cùng tốt ngày hôm nay được người ta bao trọn.

Khi Ngô Hành bước vào, anh ta thấy rằng nơi này không phải giàu có thì cũng là phú quý, mức chi tiêu của người bình thường không thể vào được.

Người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng đúng là sâu không lường được.

“Cậu.”

“Cậu.”

“Cậu.”

Ba cái bánh bao nhỏ đều chạy ra ngoài, trên tay vẫn cầm đồ vật, vây quanh Ngô Hành.

Người đàn ông cao lớn, lần đầu tiên nhìn thấy ba chiếc bánh bao nhỏ giống hệt nhau, anh ta có vẻ hơi luống cuống.

“Cậu bước qua chậu than.”

“Cậu đội vòng hoa.”

“Cậu rửa tay để giải xui.”

Ngô Hành làm từng cái một.

Thi Nhân dở khóc dở cười ở bên cạnh: “Ai kêu các con làm cái này?”

“Mợ Hồng nói, muốn chào đón thì phải làm như vậy.”

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn Ngô Hành: “Cậu, cậu thật cao.”

“Ừm.”

Khi Ngô Hành không biết phải trả lời như thế nào, Tiêu Khôn Hoằng đã bước ra từ trong nhà: “Các món ăn đã chuẩn bị xong.”

Hai người liếc nhau, nụ cười trên mặt Ngô Hành càng ngày càng nhạt nhiều hơn, người đàn ông này tính làm cái quái gì vậy?

Biết rằng anh ta sẽ không tin điều này một cách dễ dàng.

Sau bữa ăn, Ngô Hành nhìn thấy đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ cùng với Tiêu Khôn Hoằng, nụ cười trên khuôn mặt Thi Nhân, anh ta rơi vào sự nghi ngờ sâu sắc.

Khi ra về, Thi Nhân đưa ba đứa con nhỏ vào nhà vệ sinh.

Ngô Hành nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cậu định làm gì?”

“Chỉ là mở tiệc mời khách mà thôi.”

“Tôi không tin.”

“Tin hay không là việc của cậu.”

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng bỏ lại những lời này, anh đi vào nhà vệ sinh để tìm Thi Nhân.

Chú Khôn vỗ vỗ cánh tay con trai: “Về rồi lại nói đi.”

Ông ấy hiểu rằng con trai ông ấy vừa mới được ra tù, vẫn còn bài xích và phòng bị với người nhà họ Tiêu.

Tuy nhiên, nếu Tiêu Khôn Hoằng thực sự có động cơ khác, anh sẽ không bận tâm đến việc đưa Ngô Hành ra khỏi tù, thân phận và địa vị hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng sẽ không đáng để giở trò này.

Ngô Hành nghĩ rằng sau khi ra tù, khi nhìn thấy những thay đổi kinh thiên động địa bên ngoài, trái tim của anh ta trở nên rất hoảng hốt.

Đoàn người trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một.

Thi Nhân nhìn Ngô Hành: “Phòng đã được sắp xếp cho anh rồi. Chú Khôn sống ở tầng trên, nên hiện tại anh chỉ có thể sống ở tầng dưới thôi.”

“Anh muốn ngủ với cha anh đêm nay.”

Ngô Hành vẫn còn rất nhiều câu hỏi và muốn hỏi cha mình.

Thi Nhân gật đầu, cũng không ngăn cản: “Anh Ngô Hành, anh thay hay giặt quần áo ở trong phòng dưới lầu. Anh xem cần gì có thể nói cho em để mợ Hồng chuẩn bị thêm một chút.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!