Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

“Tôi tự đi.”

Gần đây Thi Nhân có không ít chuyện phiền lòng, anh không muốn vì chuyện này mà khiến Thi Nhân lo lắng.

Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng đến trại tạm giam.

Lần này lúc Ngô Hành ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Rốt cuộc anh có mục đích gì?”

Sao người nhà họ Tiêu lại cố tình tiếp cận Thi Nhân?

“Không có mục đích gì, vợ tôi luôn muốn cứu anh ra, thế nên tôi giúp cô ấy.”

“Đừng che giấu mỗi một thứ tốt của người nhà họ Tiêu. Đừng tưởng rằng mấy người lừa được Thi Nhân là có thể lừa được tôi.”

Từ sau khi Ngô Hành biết chồng của Thi Nhân là ai, anh ta luôn cảm thấy tất cả không bình thường.

Thi Nhân lại gả cho người nhà họ Tiêu.

Anh ta chính là vì người nhà họ Tiêu mới bị người hãm hại ngồi tù.

Chắc chắn là có âm mưu.

“Tôi không lừa anh.”

“Vậy Thi Nhân biết tôi vì nhà họ Tiêu mới ngồi tù chứ? Nếu cô ấy biết mà còn tin anh, còn bị anh lừa sao?”

Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh trả lời: “Cô ấy biết từ sớm rồi.”

Biết từ sớm rồi?

Ngô Hành ngây người: “Vậy sao cô ấy lại?”

“Bây giờ không chỉ Thi Nhân biết, chú Khôn cũng biết rồi. Chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, chỗ này cũng không phải nơi để nói chuyện. Chỉ cần đợi lúc anh vô tội được thả ra, chúng tôi mới có thể nói cho anh.”

Không khí lập tức lạnh xuống.

Ngô Hành nhìn chằm chằm anh: “Anh tưởng rằng nói như thế tôi sẽ tin anh sao.”

“Có phải anh sợ không?”

“Tôi sợ gì chứ, tôi hận đến mức không thể giết người nhà họ Tiêu mấy người.”

Tiêu Khôn Hoằng hơi híp mắt lại: “Vậy để anh ra tù, có cái gì mà sợ. Bây giờ tôi không cần anh phải tin tôi, nhưng Thi Nhân và chú Khôn đều ở cạnh tôi, nếu anh muốn bảo vệ bọn họ, có phải là phải ra tù mới được không?”

“Tiêu Khôn Hoằng! Nếu anh dám ra tay với bọn họ, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Hành xoạt một cái đứng lên, tức giận nhìn anh: “Anh không sợ chết thì đợi đấy, tôi có cả vạn cách có thể giết chết anh.”

“Tôi rửa mắt trông đợi, đừng làm kẻ hèn nhát.”

Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy rời đi.

Ngô Hành nhìn theo bóng lưng anh, đấm mạnh lên kính: “Chờ xem!”

Bên Thi Nhân cầm rượu vang đi tìm Mạc Tử Tây.

Cô tìm một vòng trong phòng tầng hầm cũng không tìm thấy người, kỳ lạ.

“Tử Tây?”

Không có ai.

Nhưng vừa nãy Diệp Tranh nói không làm phiền bọn họ, sau đó đi tìm Tiêu Khôn Hoằng ăn ké rồi.

Vậy chắc chắn Mạc Tử Tây đang ở đây.

Thi Nhân tìm lần lượt từng phòng một vòng, cuối cùng tìm được người trong phòng vẽ tranh của trẻ con lúc trước.

“Tử Tây?”

Đẩy cửa ra, phát hiện ánh đèn trong phòng rất tối.

Mạc Tử Tây ngồi ngây ra ở trong góc, không động đậy giống như cũng không nghe thấy tiếng của cô vậy.

Thi Nhân bước đến cạnh cô ấy: “Trốn một mình ở đây làm gì vậy?”

“Nữ thần, có phải em rất ngốc không, cả đời này không thích hợp để điêu khắc?”

Mạc Tử Tây ôm mặt: “Thời gian này em thực sự rất cố gắng, em rất cố gắng rồi, nhưng em phát hiện ra mình thật sự vô dụng, em không xứng với sự bồi dưỡng và tin tưởng của ông nội.”

Thi Nhân ôm lấy Mạc Tử Tây: “Chị biết em rất cố gắng, đừng tạo áp lực lớn như thế cho mình.”

Mạc Tử Tây sụp đổ khóc lớn.

Thi Nhân vẫn luôn ôm Mạc Tử Tây, không nói gì cả, đợi đến khi cô ấy bình ổn cảm xúc trước.

Sau hơn mười phút, đợi đến khi Mạc Tử Tây khóc xong, Thi Nhân mới lấy khăn giấy ra: “Ăn cái gì trước đi, chị giấu Tiêu Khôn Hoằng đem một chai rượu ngon đến, hôm nay uống một chút.”

Hai người bày chai rượu vang và đồ ăn trong sân, vừa ăn vừa uống.

Sau ba lượt rượu, Mạc Tử Tây ôm ly rượu nói: “Nữ thần, bây giờ em từ bỏ có phải là rất nhu nhược không, chắc chắn ông nội sẽ thất vọng, con khốn Mạc Mỹ Đình đó chắc chắn sẽ rất đắc ý. Nhưng em thật sự không kiên trì nổi nữa, em thừa nhận mình thật sự không có thiên phú.”

“Nếu không kiên trì nổi nữa thì từ bỏ đi. Thi đấu có chị rồi, đừng tạo áp lực lớn như thế cho mình.”

“Không, em sẽ không từ bỏ. Nữ thần, em không thể từ bỏ được, em có lỗi với chị Mộng Thần, em phải cướp lại vị trí đó, chắc chắn không thể để Mạc Mỹ Đình chiếm được.”

Thi Nhân thấy Mạc Tử Tây uống nhiều rồi, có chút dở khóc dở cười.

Nhưng Mạc Tử Tây vẫn luôn nói có lỗi với Mạc Mộng Thần, nói không muốn để Mạc Mỹ Đình cướp lấy vị trí của Mạc Mộng Thần.

Chẳng lẽ khúc mắc trong lòng Mạc Tử Tây có liên quan đến Mạc Mộng Thần?

Xem ra phải nói chuyện này với Diệp Tranh.

Thi Nhân đi làm ở tập đoàn Quang Viễn, bận rộn chuyện đăng ký trận thi đấu chung kết Vietnam international.

“Thi Nhân, đơn đăng ký trận chung kết sao còn chưa nộp lên? Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy.”

Nên nộp từ sớm mới đúng, nhưng danh sách tham gia thi đấu của bên phía tổ chức vẫn không có tập đoàn Quang Viễn.

“Tôi còn chút chuyện chưa quyết định xong, chắc chắn sẽ nộp đúng giờ.”

“Con khốn Mạc Mỹ Đình đó nhiều lần công khai diss cô, lần tham gia thi đấu này, chắc chắn phải làm giảm sự hăng hái của cô ta. Dù không bằng những nghệ nhân bậc thầy khác của nhà họ Mạc, nhưng thắng được người mới như Mạc Mỹ Đình cũng không khó.”

Thi Nhân day huyệt thái dương: “Sao mà dễ thế được.”

Mạc Mỹ Đình là do ông Mạc tự mình dạy.

Bây giờ cô tự học tìm tòi, lúc đối mặt với Mạc Mỹ Đình cũng cảm thấy có áp lực.

Bây giờ cô đang giữ đơn đăng ký không nộp lên, là đợi Mạc Tử Tây.

Nếu Mạc Tử Tây có thể nghĩ thông, bọn cô sẽ cùng tham gia thi đấu, nếu muốn từ bỏ, cô cũng không ép Mạc Tử Tây.

Từ sau lần uống rượu say trước đã qua một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng.

Thời gian đăng ký hết hạn lúc mười lăm giờ chiều.

Thi Nhân nhìn thời gian dần trôi qua, lặng im suy nghĩ.

Thời gian nửa tiếng cuối cùng, ngay cả Tiêu Khôn Hoằng cũng gửi zalo cho cô, hỏi chuyện đơn đăng ký.

Thi Nhân thở dài đưa đơn đăng ký ra, đến giờ rồi.

Khi cô chuẩn bị gửi file đi, nhận được điện thoại của Mạc Tử Tây, Thi Nhân thở phào: “Alo, Tử Tây.”

“Nữ thần, em quyết định rồi, em muốn tham gia thi đấu.”

“Được, vậy cô dùng tên nào?”

“Gọi là Tây Môn Xuy Thần đi.”

Thi Nhân vội vàng cúp điện thoại, nhận lấy tài liệu mà Mạc Tử Tây gửi đến, sau đó cùng gửi đi – tin đăng ký thành công hiện lên.

Nhưng cô nhìn thấy bút danh mà Mạc Tử Tây dùng – Tây Môn Xuy Thần.

Hoan? Chẳng lẽ mà Mạc Mộng Thần?

Dù có như thế nào, Mạc Tử Tây tỉnh ngộ là cô yên tâm rồi.

Sau khi đăng ký thi đấu Vietnam international hết hạn, danh sách cũng được công khai.

Bên Mạc Mỹ Đình luôn rất quan tâm đến tình hình tập đoàn Quang Viễn, danh sách vừa ra, cô ta đã mở điện thoại ra tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy tên tập đoàn Quang Viễn ở cuối cùng.

Cô ta có hơi thất vọng.

Còn tưởng rằng tập đoàn Quang Viễn sẽ không tham gia trận chung kết.

Dẫu sao thì thi đấu với nhà họ Mạc, cơ bản là không có hy vọng thắng nào.

Nhưng cuối cùng tập đoàn Quang Viễn vẫn tham gia trận chung kết, ha ha, Thi Nhân thật sự không biết tự lượng sức mình mà đi tìm chết!

Lúc cô ta nhìn danh sách, phát hiện người tham gia thi đấu không chỉ có một mình Thi Nhân, còn có một người.

Chậc chậc, chẳng lẽ nói lần này tập đoàn Quang Viễn tìm người ngoài?

Chẳng trách Thi Nhân vẫn luôn không dám nhắc đến chuyện đăng ký, sợ bị người khác điều tra được cô ta tìm người ngoài sao?

Dẫu sao thì thi đấu điêu khắc cũng là thi đấu đoàn đội.

Nếu đồng đội rất lợi hại, cũng kéo được điểm số thi đấu cao lên.

Mạc Mỹ Đình mở danh sách nhóm nhỏ, ngoại trừ Thi Nhân, còn nhìn thấy một cái tên lạ - Tây Môn Xuy Thần?

Đây là cái tên trẻ trâu gì thế?

Thi Nhân sẽ không điên chứ, tùy tiện tìm một người để tham gia thi đấu?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!