Không gian yên tĩnh một lúc.
Thi Nhân nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự phải bàn đến quan hệ như thế này, hình như thế này là không đúng.
Tiêu Khôn Hoằng đen mặt: “Diệp Tranh, cậu có tin tôi đánh gãy chân thứ ba của cậu không?”
“Đừng mà anh ba, đùa thôi mà.”
Diệp Tranh ngồi trên xe lăn giơ hai tay lên: “Có điều em nói cũng không sai, ban đầu ông có một người vợ chưa cưới nhưng mất tích rồi, sau đó ông lại mập mờ không rõ với mẹ của Tiêu Vinh, hơn nữa không phải người nhánh bên nhà họ Tiêu đã nói mẹ của Tiêu Vinh chỉ là thế thân sao?”
Lúc trước bọn họ vẫn suy đoán là thế thân của ai.
Xem ra bây giờ có lẽ là bà ngoại của Thi Nhân không sai.
Vừa thấy chính là kịch bản thế thân ngược luyến gì đó.
“Quanh đi quẩn lại một vòng, người thần bí nhất lại trở thành ông Tiêu, còn có bà ngoại của Thi Nhân, hai người này chắc chắn có quan hệ với nhà họ Mạc nước Singapore. Em đã sai người đi nghe ngóng chuyện nhà họ Mạc đã trải qua mấy năm nay.”
Tiêu Khôn Hoằng tiếp lời: “Đặc biệt là mấy năm đầu ông đến thôn nhà họ Tiêu, rốt cuộc nhà họ Mạc đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Tranh búng tay một cái: “Không sai, thuận theo dòng thời gian, chắc chắn có thể tìm được dấu vết còn lại. Nếu quyển sách mà bà ngoại của chị dâu để lại cho chị rất quan trọng, thế thì nhà họ Mạc mất đi đồ vật quan trọng như thế, chắc chắn bên đó sẽ để lại dấu vết.”
Thi Nhân lộ ra nụ cười: “Thời gian này cảm ơn mọi người đã giúp.”
Khi về nhà cũ trước khi đón năm mới, cô còn hết đường xoay sở với chuyện xảy ra đối với bà ngoại, cảm thấy giống như đám sương mù vậy.
Nhưng quay đầu nhìn lại, tất cả sự thật giống như đã nổi lên mặt nước.
“Cảm ơn gì chứ, có điều chị dâu đừng để lời nói đùa của em trong lòng, khả năng ban đầu ông Tiêu đe dọa bắt cóc bà ngoại của chị khá là lớn. Nếu không sao sau này bà ngoại chị lại phải trốn nhiều năm như thế?”
Cái gì mà vợ chồng chưa cưới bỏ nhà ra đi, tám chín phần mười là giả.
Đột nhiên, Diệp Tranh nhìn Thi Nhân: “Chị dâu, có chuyện này em muốn nói với chị.”
“Có liên quan đến Tử Tây nhỉ, thời gian này trạng thái của cô ấy không ổn lắm.”
“Chị ba, em có một đề nghị: nếu có thể, đừng để cô ấy đụng vào điêu khắc nữa.”
Vẻ mặt của Diệp Tranh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Thi Nhân thở dài: “Chị đã khuyên cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý, nhất quyết phải tham gia trận chung kết lần này với chị.”
Vietnam international thi đấu là thi đấu đoàn đội.
Tác phẩm của cô ấy vào được vòng đầu, nhưng Mạc Tử Tây không lấy tác phẩm trúng tuyển, có lẽ là sợ người nhà họ Mạc biết được.
Từ sau vòng đấu đầu tiên, cả ngày Mạc Tử Tây đều ở trong phòng làm việc, gần như đến mức không ăn không uống.
Chính Thi Nhân đã từng khuyên nhủ, nhưng Mạc Tử Tây chỉ đồng ý trên mặt, trên thực tế cũng không làm theo lời cô nói.
“Chị ba, có lẽ chị biết khúc mắc trong lòng Mạc Tử Tây, cô ấy không ăn không uống điêu khắc tác phẩm, bệnh tình đã nghiêm trọng hơn. Em là bác sĩ tâm lý, tình hình của cô ấy em biết rõ nhất, trước mắt Mạc Tử Tây thực sự không thích hợp đụng vào điêu khắc nữa.”
Diệp Tranh thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, nhíu chặt mày nói: “Còn tiếp tục như thế này, đối với cô ấy không có chỗ nào tốt. Có lẽ tôi cũng biết, Tử Tây không có thiên phú cao như thế, tiến bộ của tôi đã tạo thành áp lực rất lớn với cô ấy.”
“Đủ rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng ngắt lời Diệp Tranh.
Diệp Tranh ôm mặt: “Xin lỗi, em kích động quá.”
“Anh biết.”
Thi Nhân hít sâu một hơi: “Tôi phải làm sao mới tốt cho cô ấy nhất đây?”
“Cách tốt nhất thực ra là phải tìm ra khúc mắc thật sự trong lòng Mạc Tử Tây là gì, em biết cô ấy rất yêu thích điêu khắc, có điều chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô ấy nhiều năm như thế.”
Thi Nhân từng hỏi Mạc Tử Tây, nhưng không hỏi ra được cái gì.
Nhưng Diệp Tranh là bác sĩ tâm lý, lời anh ta nói có lẽ là có uy lực nhất, xem ra Tử Tây thực sự có khúc mắc gì đó.
Nhưng chuyện này cũng không dễ xử lý lắm.
Tiêu Khôn Hoằng nói: “Nếu khúc mắc của Mạc Tử Tây là về điêu khắc, vậy thì thông qua điêu khắc có lẽ có thể phát hiện được khúc mắc của cô ấy là gì. Nếu mọi người luôn bảo cô ấy dừng lại, vậy sao mà giải quyết được vấn đề trong đáy lòng cô ấy?”
Diệp Tranh và Thi Nhân đều im lặng.
Bọn họ đều không muốn để Mạc Tử Tây bị thương.
Diệp Tranh ôm mặt: “Em cũng không biết làm thế nào mới tốt nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt: “Thằng nhóc cậu cũng có ngày hôm nay?”
Diệp Tranh ngây người: “Em đây là quan tâm bạn bè, anh đừng nghĩ lệch lạc.”
“Tôi đã nói gì sao? Cậu sốt ruột giải thích cái gì? Mạc Tử Tây tốt xấu gì cũng gọi tôi một tiếng anh rể, cô ấy luôn bận rộn bên phía tôi, đợi khi nào có thời gian rảnh thì tôi giới thiệu một thanh niên đẹp trai có tài cho cô ấy.”
“Giới thiệu thanh niên đẹp trai có tài gì cơ?”
Tiêu Khôn Hoằng không nhìn Diệp Tranh lấy một cái, nắm lấy tay Thi Nhân rồi đi.
Diệp Tranh ở đằng sau sốt ruột lăn bánh xe lăn: “Anh ba, anh có ý gì? Mấy người bên người anh sao lại tính là thanh niên đẹp trai có tài chứ, đều là thương nhân lòng dạ đen tối giống anh, anh đừng hại con gái nhà người ta.”
Nhưng đôi vợ chồng kia đã đi xa.
Thi Nhân đi rồi quay đầu nhìn một cái: “Anh muốn giới thiệu đối tượng cho Tử Tây?”
“Làm sao, không được à?”
“Thế Diệp Tranh, cậu ấy?”
Dù Diệp Tranh không thừa nhận, nhưng nhìn ra được Diệp Tranh rất để ý đến Mạc Tử Tây, vừa nãy nghe thấy Tiêu Khôn Hoằng nói muốn giới thiệu đối tượng, biểu hiện rất không bình thường.
“Không cần quan tâm đến nó.”
Đối phó với người đàn ông như thế này, chỉ có hạ thuốc mạnh mới được.
Thi Nhân lập tức hiểu được ý của Tiêu Khôn Hoằng, cô nghĩ đến tình hình của Mạc Tử Tây: “Nhưng mấy ngày này Tử Tây không quá ổn, đợi lát nữa em đi tìm cô ấy, buổi tối không cần phải đợi em ăn cơm.”
“Cứ gọi cô ấy đến cùng ăn cơm.”
“Phụ nữ nói chuyện với nhau cần có không gian riêng.”
Thi Nhân kéo cổ anh: “Cho em một chai rượu mà anh giấu được không?”
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu nhìn cô: “Đi đâu uống?”
“Uống một chút trong nhà là được, tửu lượng này của em sao dám đi chỗ khác chứ.”
Nếu đi đến chỗ khác, chắc chắn Tiêu Khôn Hoằng cũng không cho cô đi.
Tiêu Khôn Hoằng bấy giờ mới thu lại ánh mắt: “Anh bảo mợ Hồng đưa cho em một chai.”
“Cảm ơn.”
Thi Nhân lộ ra nụ cười, nhưng tâm trạng trong lòng cô lại không tốt như thế.
Nếu cô đoán đúng, vậy thì năm đó ông Tiêu và bà ngoại mình, có phải đã lấy đồ của nhà họ Mạc mới trốn đông né tây, nấp nhiều năm như thế không?
Đến lúc đó Mạc Tử Tây sẽ nhìn mình như thế nào?
Tiêu Khôn Hoằng biết cô có chuyện trong lòng, cũng không nói ra, có chuyện anh cũng không có cách nào.
Trước bữa tối, Thi Nhân cầm một chai rượu vang rồi đi.
Một mình Tiêu Khôn Hoằng đưa con đi ăn tối, sau đó Diệp Tranh ngồi trên xe lăn đến: “Anh ba, ăn ké với.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn anh ta một cái, sau đó gắp thức ăn cho con, không phản ứng lại Diệp Tranh.
Có điều mợ Hồng đã nhanh chóng mang một bộ bát đũa sạch lên.
Chú Khôn nhìn Diệp Tranh: “Lưng đã tốt hơn chưa?”
“Còn đang hồi phục, thương gân động cốt cần một trăm ngày mà.”
Diệp Tranh nhìn mợ Hồng: “Cho cháu chút canh bổ lưng đi.”
“Cậu Diệp, đây là canh cũng không tệ, bổ thận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!