Văn phòng của nhà họ Mạc.
Sau khi Mạc Mỹ Đình bước tới bên ngoài phòng làm việc, cô ta lập tức điều chỉnh vẻ mặt, phối hợp với tình huống tiếp theo.
Cửa ải ông cụ này, cô ta nhất định phải vượt qua suôn sẻ mới được.
Nhưng khi cô ta chuẩn bị gõ cửa, cô ta phát hiện cửa không đóng chặt, bên trong truyền ta tiếng nói chuyện giữa ông cụ và Mạc Đông Lăng.
"Đông Lăng, biểu hiện lần này của Mạc Mỹ Đình thật khiến cho người ta có chút thất vọng, những người bên ngoài có phải đang nghi ngờ năng lực của con bé?"
" Đúng là như vậy, dù gì thì em ấy cũng là cô chủ nhà họ Mạc, trong tương lai, sẽ người thừa kế ông, nếu như chính em ấy không có năng lực thì nhất định sẽ bị người khác chỉ trích, cũng là điều không thể tránh khỏi."
Mạc Mỹ Đình đang ở bên ngoài chuẩn bị gõ cửa, nhưng tay cô ta vẫn dừng trên không trung.
Cô ta muốn biết hai người này cuối cùng là nghĩ về mình như thế nào.
Ông cụ thở dài: "Mạc Mỹ Đình dạo này vẫn luôn không có tiến bộ gì nhiều, sau này trình độ của em ấy như vậy có lẽ sẽ không địch lại với em gái cháu. Ít ra thì em gái cháu cũng có nền tảng từ khi còn nhỏ mà Mạc Mỹ Đình thì xuất phát cũng hơi muộn một chút."
Sau khi nghe đến đây, trong lòng Mạc Mỹ Đình liền căng thẳng.
Chẳng lẽ ông cụ muốn truyền thừa kế cho con nhỏ đê tiên Mộ Tử Tây kia sao?
Không được, tuyệt đối không được.
Cô ta cố gắng như vậy, chính là vì muốn lấy truyền thừa của ông cụ Mạc.
Mạc Đông Lăng nhàn nhạt nói: "Tới cuối cùng không ai biết sẽ phát sinh chuyền gì, có lẽ về sau em gái sẽ có tiến bộ hơn một chút!"
"Cháy không cần phải nói vậy để an ủi ông, ai có thiên phú hay không, trong lòng ông biết rất rõ."
Giọng điệu của ông cụ dường như có chút cô đơn, ông tiếp tục nói: "Nghe nói lần này tập đoàn Quang Viễn cũng có người tham gia cuộc thi điêu khắc?"
"Đúng vậy, người ghi tên tranh giải là Thi Nhân, cô ấy có tác phẩm được vào vòng trong."
"Thật không? Mau đưa ông xem."
Mạc Mỹ Đình nghe đến đây rốt cuộc không nghe nổi nữa, liền gõ cửa bước vào: "Ông nội, anh cả."
"Con tới đây."
Ông cụ khoát tay, tắt máy rồi nhìn cô ta: "Kết quả cuộc thi lần này, cháu có gì muốn nói không?"
"Ông nội, thật xin lỗi, là chú đã phụ lòng kỳ vọng của ông. Ngay từ đầu đúng là cháu có phần tự phụ, thông qua lần tranh giải này cháu mới hiểu được cái gì gọi là ngoài trời còn có trời. Sau này cháu sẽ dốc lòng cố gắng luyện tập, sẽ không để cho ông thất vọng."
“Cháu có tự tin lọt vào trận chung kết không?"
Trước câu hỏi của ông cụ, Mạc Mỹ Đình gật đầu: “Dạ có, cháu chắc chắn sẽ lọt vào vòng chung kết, sẽ không để cho bất kỳ ai coi thường người của nhà họ Mạc.”
Tuyệt đối sẽ không để cho người khác tới lấy mất vị trí của cô ta.
"Được, nói rất hay. Con bé này mặc dù khởi bước muộn, nhưng vẫn luôn không chịu thua ý niệm, ông nội chờ cháu vào vòng chung kết."
Mạc Mỹ Đình hơi cúi đầu xuống, có một tia lãnh ý thoáng qua mắt cô ta.
Nếu như không phải là mới vừa rồi nghe lén được đối thoại của hai người, thì có lẽ cô ta vĩnh viễn cũng không biết vị trí mình đang lung lay.
Trừ Mạc Tử Tây ra, còn có Thi Nhân có thể trở thành một đối tượng uy hiếp cô ta.
Bàn tay ở một bên từ từ nắm lại, nhưng đáng tiếc, tất cả các thứ này tuyệt đối sẽ không phát sinh.
"Vậy con đi về trước đi, cách trận chung kết chỉ còn có ba tháng, suy nghĩ thật kỹ làm sao điêu khắc ra một tác phẩm đi."
"Cháu biết rồi ông nội."
Mạc Mỹ Đình quay người rời khỏi phòng, bước chân cô ta ở ngoài cửa dừng một chút, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô ta không muốn nghe ông cụ đánh giá về Thi Nhân.
Lần này thứ hạng của Thi Nhân gần chót, cũng không đủ gây sợ hãi, hiện giờ trước mắt cô ta phải làm thế nào mới có thể vào vòng chung kết.
Nếu không, địa vị của cô ta sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi Mạc Mỹ Đình rời đi, quản gia xuất hiện bên ngoài cửa, và sau đó đóng cửa lại.
Ông cụ lúc này mới mở máy tính lên, mở ra tác phẩm thi của Thi Nhân, cười nói: "Nghe nói đây là tác phẩm cô ấy mất một tháng để điêu khắc?"
"Đúng vậy, từ khi cô ấy ăn tết trở về, Tử Tây đã ở bên cạnh dạy cô ấy và chính mắt nhìn thấy tốc độ tiến bộ kinh người của cô ấy."
"Được, tốt lắm, quả nhiên không nhìn lầm người."
Mạc Mĩ Đình là ông chú tâm nuôi dưỡng một năm, kết quả tác phẩm điêu khắc ra, so với Thi Nhân chỉ hơn chút điểm.
Một chút xíu chênh lệch, chỉ là độ thuần thục khác biệt mà lên thôi.
Chỉ cần cho Thi Nhân một năm, cô chắc chắn có thể sẽ tỏa sáng.
Ông cụ cao hứng một hồi, rồi nhìn Mạc Đông Lăng: "Ông còn phải nhẫn nhịn tới khi nào?"
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ chính là cố ý cho Mạc Mỹ Đình nghe.
Là làm cho đối phương cảm thấy căng thẳng và lo lắng.
Tết Nguyên Đán, chuyện Thi Nhân về quê, anh ta cũng có nghe nói, nếu không phải bây giờ là thời gian không thích hợp, anh ta thực sự muốn mua vé máy bay chạy đến đó.
Nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm lại.
"Nhanh thôi, chỉ cần ngươi nắm được điểm yếu của Mạc Mỹ Đình, là có thể tìm ra nguồn gốc và kéo người ở sau màn xuất hiện."
"Bên kia Thi Nhân thì làm thế nào, có phái thêm người đến bảo vệ cô ấy không?"
"Không cần."
Mạc Đông Lăng mở miệng từ chối: "Nếu người đàn ông bên cạnh em ấy không thể bảo vệ em ấy tốt, thì sau này anh ta sẽ không đủ tư cách ở bên em ấy."
Ông lão đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra cháu rất tin tưởng cậu ta."
"Cháu không có."
Sắc mặt Mạc Đông Lăng đen lại, anh ta không tin Tiêu Khôn Hoằng, chỉ là miễn cưỡng cảm thấy đối phương là người thông minh.
Ông cụ cũng không nói gì nhiều nữa.
Theo lời kể của cháu trai, nếu thật sự không tin người đàn ông kia thì nhất định sẽ an bài người qua đó.
Nếu Mạc Đông Lăng tin vào người đàn ông đó, như vậy ông cũng tin vào ánh mắt của cháu trai mình, càng tin vào mắt của Thi Nhân.
Dù gì một người đàn ông xứng với cháu ngoại minh, sao có thể là người tầm thường được?
Tác phẩm của bộ phận điêu khắc của tập đoàn Quang Viễn cũng xuất sắc lọt vào cuộc thi Vietnam international, đưa tới không ít người chú ý.
Hành động lần này của tập đoàn Quang Viễn có một ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Khi Tiêu Khôn Hoằng tiếp nhận phỏng vấn, một phóng viên đã đặc biệt hỏi câu này: "Anh Tiêu, tập đoàn Quang Viễn đã thành lập bộ phận khắc, trong tương lai anh có dự định gì không?"
"Tất nhiên, sau khi tập đoàn Quang Viễn hợp tác với nhà họ Mạc, thật sự rất ngưỡng mộ năng lực của nhà họ Mạc, cho nên chúng tôi cũng muốn làm một điều gì đó có ý nghĩa cho quốc gia mình."
"Anh Tiêu, ai cũng biết rằng việc thành lập bộ phận điêu khắc là một câu chuyện rất dài, vốn đầu tư ban đầu rất lớn, hội đồng quản trị có ý kiến gì không?"
Đối diện với ống kính, Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh trả lời: "Tập đoàn Quang Viễn đã trải qua rất nhiều thăng trầm, các thành viên hội đồng quản trị có ý kiến gì đều sẽ nói ra, chuyện thành lập bộ phận điêu khắc cũng không quá khó xử. Ngoài ra, vợ tôi rất thích điêu khắc, tôi tin tưởng vào khả năng của cô ấy.”
"Tổng giám đốc Tiêu, nguyên nhân bên trong thành lập bộ phận điêu khắc có phải là vì cô Tiêu hay không?"
Đối với sự theo sát không ngừng của phóng viên, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!