Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Chú Khôn đưa điện thoại cho Thi Nhân.

Cô nhận lấy điện thoại, cười nói: "Anh Ngô, đã lâu không gặp."

"Em gái Thi Nhân, đã nhiều năm như vậy rồi, quả nhiên là em càng lớn càng đẹp."

"Anh Ngô, bây giờ chúng ta chỉ có thể nói ngắn gọn thôi. Lần này em về nhà ăn tết thì gặp chú Khôn, thế mới biết anh đã vào tù. Nhưng mà em tin tưởng là anh bị ép buộc, em sẽ giúp anh."

Ngô Hành hơi dừng lại một chút: "Không cần em phải giúp anh đâu, chăm sóc tốt cho cha anh là được. Cũng đừng làm việc xấu, biết không?"

"Anh Ngô, ông cụ Tiêu đã chết. Anh cũng không cần phải sợ gì nữa."

"Chết rồi sao? Chuyện này xảy ra khi nào?"

Ngô Hành hiển nhiên không biết chuyện này, nét mặt của anh ta vô cùng chấn kinh.

"Qua đời vào năm ngoái, hình như là hơn bốn tháng rồi."

"Có thể đầu tháng trước còn có người của nhà họ Tiêu liên hệ với em."

Ngô Hành rơi vào trong hỗn loạn, ông cụ Tiêu thế mà lại chết sớm như vậy, mà người liên hệ với mình lại không nói bất cứ cái gì.

Thi Nhân quay đầu nhìn vào Tiêu Khôn Hoằng: "Anh Ngô nói, tháng trước còn có người của nhà họ Tiêu liên hệ với anh ấy, anh cảm thấy là ai?"

"Hẳn là người của quản gia."

Cũng đúng, quản gia vẫn luôn lợi dụng tài nguyên các mối quan hệ trước kia của ông cụ để làm nhiều chuyện.

Thi Nhân nói vào điện thoại: "Người liên hệ với anh hẳn là quản gia của ông cụ Tiêu, nhưng trước đó không lâu cũng đã qua đời, là bị người ta bịt miệng. Bây giờ hung thủ cũng còn chưa tìm ra."

Ngô Hành rơi vào trong nghi hoặc.

Vì sao mà ông cụ Tiêu lại chết rồi, chuyện này giống như vẫn chưa thể xong được.

"Anh Ngô, những chuyện này sau này hãy nói, bây giờ trước mắt quan trọng nhất chính là nghĩ ra biện pháp để lật lại bản án cho anh. Ông cụ Tiêu cũng đã qua đời, anh cũng không cần phải sợ cái gì."

Thi Nhân nhìn vào anh ta một cách chăm chú: "Em tin tưởng anh bị oan, phải gánh tội thay."

Ngô Hành thở dài: "Để cho anh nghĩ xem muốn gì trước đã."

Mọi chuyện xảy ra quá nhiều, Ngô Hành cảm thấy trong lúc nhất thời mình có chút không thích nghi được, cần phải có thời gian từ từ sẽ chấp nhận được.

"Anh Ngô, cuối tuần sau bọn em sẽ trở lại thăm anh, sẽ để cho luật sư tới tìm anh để nói chuyện cụ thể. Anh yên tâm, bọn em sẽ mời luật sư tốt nhất."

Ngô Hành nhìn vào Thi Nhân, bỗng nhiên cười: "Nhiều năm như vậy không nhìn ra, em gái Thi Nhân lại trở thành người có thể dựa vào."

"Thời gian có thể thay đổi được một người mà."

Ngô Hành ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đứng ở phía sau, mặc bộ âu phục có giá trị không nhỏ, lúc giơ tay nhấc chân đều mang dáng vẻ con người tinh anh.

Bây giờ anh ta ghét nhất chính là loại đàn ông này.

Anh ta híp mắt: "Em gái Thi Nhân người đàn ông này là bạn trai của em sao?"

"Anh ấy là chồng em."

"Em đã kết hôn rồi sao?"

Ngô Hành có chút kinh ngạc, lúc này anh ta mới chăm chú nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, mang theo ánh mắt soi xét giống như người nhà mẹ đẻ.

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, như tóe lên tia lửa.

Ngô Hành cà phất cà phơ nói: "Em gái Thi Nhân, anh vẫn nhớ trước kia em đã nói muốn gả cho anh."

Cái gì?

Thi Nhân như rơi vào trong mộng, cô nói như vậy lúc nào chứ.

Lúc này, Ngô Hành đã cúp điện thoại, bởi vì đến thời gian. Anh ta chậm rãi ung dung đứng lên, một tay cắm ở trong túi quần trở về.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào bóng lưng của người đàn ông này, hai mắt híp lại một chút, luôn cảm thấy cái người đàn ông không hề đơn giản như vậy.

Có lẽ thế, căn cứ vào tin tức mà trợ lý truyền về, lúc trước sau khi ông cụ đem kẻ chết thay tống vào ngục giam, thì chắc chắn người tiếp theo phải diệt trừ là Ngô Hành. Nhưng mà không nghĩ tới mạng của Ngô Hành lại lớn như vậy, vẫn sống tiếp được. Người ở trong này mà còn sống sót, thì cũng không giống với trước kia.

Nhưng mà lớn lên với bộ dạng như này, hẳn không phải là phong cách mà cô vợ nhỏ thích mới đúng, vừa rồi cái người đàn ông này vậy mà còn dám nói cô vợ nhỏ muốn gả cho anh ta!

Thật đúng là không muốn mặt mũi gì nữa.

Thi Nhân vịn Khôn thúc: "Chúng ta cứ để anh Ngô bình tĩnh một chút đã, chờ đến cuối tuần chúng ta lại đến thăm anh ấy."

"Được rồi."

Chú Khôn mặc dù đối với mấy chuyện của con trai rất lãnh đạm, nhưng trên thực tế cũng rất lo lắng cho chuyện của anh Ngô. Bọn họ rời khỏi ngục giam, trở về nhà.

Tiêu Khôn Hoằng kéo người vào trong căn phòng: "Vừa rồi em cùng với Ngô Hành đã nói cái gì?"

"Không phải là anh cũng đứng ở bên cạnh sao? Em cùng với anh Ngô chỉ nói những chuyện này thôi."

Ánh mắt của Thi Nhân lơ đãng một chút, tuyệt đối không thể để cho anh biết câu nói sau cùng của anh Ngô.

Tiêu Khôn Hoằng vốn dĩ chính là bình dấm chua, nếu để cho anh biết thì sẽ không hay?

Trong đáy lòng người đàn ông cảm thấy khó chịu, đem người đè lên tường: "Anh ta đã nói cái gì?"

"Anh ấy cũng đã rất kinh ngạc, dù sao rất nhiều năm bọn em cũng không gặp, anh ấy cũng không biết ông cụ Tiêu đã xảy ra chuyện."

"Chỉ những chuyện này thôi sao?"

Thi Nhân nhìn vào tròng mắt của anh: "Đương nhiên rồi, tất nhiên là chỉ có chút như vậy thôi."

Cô lắc lư chân của mình một chút, không chạm được vào mặt đất.

Lúc này, cô nhìn ngang sang Tiêu Khôn Hoằng, mặc dù bình thường cô rất muốn cùng Tiêu Khôn Hoằng ngang vai ngang vế, nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Thật sự sao?"

Tiêu Khôn Hoằng lấy tay ôm vào eo của cô, phòng trường hợp phía sau lưng cô sẽ chạm vào tường lạnh, nhưng mà mặt khác tay lại nắm vuốt cái cằm của cô, ánh mắt đánh giá cô đầy xa xăm.

Thi Nhân nuốt một ngụm nước bọt, không phải là anh đã biết rồi đi?

Không thể nào, bên trong có cách âm mà, Tiêu Khôn Hoằng hẳn là không thể nghe được mới đúng.

Tiêu Khôn Hoằng tới gần cô, mũi dán vào mặt của cô: "Nếu như em nói láo thì phải làm sao bây giờ?"

"Nếu mà em nói dối, thì anh muốn làm sao thì làm."

Thấy Tiêu Khôn Hoằng hỏi như vậy, chứng tỏ anh không có chứng cứ gì, chỉ là đang suy đoán mà thôi.

Nghĩ như vậy Thi Nhân an tâm hơn rất nhiều.

Nhưng mà một giây sau, môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng như hiện ra tà khí: "Đây chính là em nói đó."

"Khoan khoan khoan!"

Thi Nhân như tỉnh ra, cái biểu cảm này của anh, có vẻ như chứng minh anh đang muốn làm chuyện xấu.

Mãi cho đến khi cô bị đặt ở trên bệ cửa sổ, Thi Nhân mới túm tay anh lại: "Anh, anh cũng nghe được rồi sao?"

"Không phải đâu?"

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm cô: "Nói láo cũng không phải thói quen tốt đâu vợ à."

"Thính giác của anh tốt như vậy sao?"

Trước kia cũng không chú ý tới.

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của Thi Nhân, Tiêu Khôn Hoằng cắn vào bờ môi cô: "Anh nhìn khẩu ngữ."

Thi Nhân lập tức mở to hai mắt nhìn, vậy mà anh lại biết nhìn khẩu ngữ?

Trách không được anh biết Ngô Hành đang nói cái gì!

Tình cảm của người đàn ông vẫn luôn dành cho mình? Còn đào sẵn một cái bẫy đợi mình nhảy xuống nữa?

"Chuyên tâm một chút đi."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, như muốn lôi kéo cô vào.

Thi Nhân: ". . . ."

Cô rất muốn mắng người xem có bị gài bẫy hay không.

——

Từ khi bọn họ đi gặp Ngô Hành lần đó, sau này Ngô Hành gặp luật sư thì chịu phối hợp hơn rất nhiều.

Bây giờ có Ngô Hành, bọn họ cũng có phương hướng để điều tra.

Nhưng mà trong khi bọn họ điều tra cái xác của người đại biểu pháp lý bên kia, thì ở bên phía nhà họ Tiêu cũng có tin tức —— người giết lão quản gia chính là cái người đại biểu pháp lý kia.

Hiện tại người này đã bị bắt.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!