Trở về vài ngày, tuy rằng chú Khôn vẫn không đề cập đến chuyện của Ngô Hành, thế nhưng Thi Nhân vẫn tự nghĩ về chuyện đó.
"Căn cứ vào điều tra của chúng ta trong khoảng thời gian này, còn có luật sư sửa sang lại chứng cớ rồi đưa ra kết luận: Ngô Hành thật đúng là bởi vì thao túng phạm tội kinh tế, mới bị vào tù."
"Không có khả năng, anh Ngô sẽ không làm chuyện như vậy."
Thi Nhân không tin đây là việc làm của Ngô Hành.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: "Còn có thế nào?"
"Còn có chính là công ty kia là một công ty không xác, do thân thích của quản gia đại điện về mặt pháp luật đảm nhiệm, đứng sau Ngô Hành trở thành tổng giám đốc xử lý mọi chuyện cần thiết. Lúc trước, Ngô Hành và quản gia có liên hệ chặt chẽ, bọn họ trong lúc đó hẳn là tồn tại giao dịch nào đó."
"Anh Ngô nhất định là bị ông cụ bức, dù sao anh Ngô cũng là một người tốt."
Ông cụ Tiêu bại hoại như vậy, vừa nhìn liền biết chính ông ta đã buộc anh Ngô phải làm như vậy.
Trợ lý nói tiếp đi: "Bởi vì là theo cùng một trận tuyến với quản gia, cho nên bọn họ trong lúc đó có giao dịch gì cũng tra không được, trước mắt quản gia đã chết."
"Vậy Ngô Hành thì sao? Anh ta nói như thế nào?"
Quản gia đã chết, nhưng Ngô Hành còn sống.
"Luật sư của bên ta đã đi gặp nhiều lần, nhưng mà Ngô Hành đều cự tuyệt gặp mặt, mặc dù là gặp được Ngô Hành, anh ta cái gì cũng không nói, tâm đề phòng mạnh vô cùng."
Thi Nhân dừng một chút: "Bằng không chúng ta và chú Khôn đi gặp anh Ngô đi. Có lẽ anh ấy cảm thấy là có người đến nói lời không hay, cho nên cái gì cũng không nói."
"Cũng có thể tồn tại loại khả năng này, cậu đi sắp xếp thời gian đi."
Tiêu Khôn Hoằng tự hỏi một phen, sau đó nói: "Cái người đại diện trên pháp luật là thân thích của quản gia? Không điều tra được gì?"
"Có một điểm đáng ngờ, tên người đàn ông kia hiện tại đang ở thôn nhà họ Tiêu, người của chúng ta vẫn còn đang tra."
Ở thôn nhà họ Tiêu?
Thân thích của quản gia, làm sao có thể ở thôn nhà họ Tiêu?
Ngón tay thon dài của Tiêu Khôn Hoằng gõ gõ: "Chú trọng điều, quản gia có tra người này một chút, có lẽ có quan hệ với anh ta."
Chỉ có đến khi mọi chuyện lộ, mới có thể phát sinh chuyện diệt khẩu.
Trợ lý gật đầu, sau đó đi ra.
Thi Nhân kinh ngạc nhìn hắn: "Ý của anh là quản gia không phải bị phía người sau màn giết?"
"Người phía sau màn chỉ biết hướng về phía em."
Tiêu Khôn Hoằng chỉ là không hiểu rõ, giữa nhà họ Tiêu và bà ngoại của Thi Nhân, đến tột cùng có quan hệ hay không.
Nhìn như không có quan hệ, thì có thể hai nhà đồng thời phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa đều cùng liên quan đến Nước Singapore, luôn làm cho người ta có chút lo lắng.
Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, tạm thời chỉ có thể gác qua một bên.
——
Thi Nhân ăn xong trái cây, liền rời khỏi văn phòng trở lại bộ phận thiết kế.
Bầu không khí bên bộ phận thiết kế trở nên có chút xấu hổ.
Dù sao ai cũng đều nghĩ Triệu Nhược Trúc có thể trở thành giám đốc bộ phận thiết kế, ai có thể có thể nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Cố tình hai người đều họ Triệu!
Sau khi Thi Nhân trở lại văn phòng, Triệu Nhược Trúc cũng đi tới.
"Thi Nhân, chị đã hỏi cấp trên đến tột cùng là tình huống gì không? Triệu Uyển Nhi rất có bối cảnh sao?"
Có thể làm lính nhảy dù vào tập đoàn Quang Viễn, khẳng định có bối cảnh.
"Bối cảnh gì đó tôi không hỏi. Chỉ là Nhược Trúc, trước mắt bộ phận thiết kế có ba tổ, cho nên bộ phận nhân sự bên kia đệ trình nhu cầu nhân sự cũng là theo lý thường phải làm."
Biểu tình Triệu Nhược Trúc nhìn có chút không tốt: "Tôi biết."
Nhưng đáy lòng có chút không thể tiếp thu được, một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không có.
"Nhược Trúc, cô cũng không cần quá lo lắng, tôi vẫn luôn đứng về phía cô, nếu cô muốn trở thành giám đốc, vậy thì hãy xuất ra thực lực của chính mình, đừng để cho người ta nói cô dựa vào tôi."
Triệu Nhược Trúc hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu."
"Hiện tại, ưu thế của cô nhiều hơn cô ta một chút, không nên gấp gáp. Cô giao chuyện của tổ kia cho tổ trưởng mới đi, dùng nhiều thời gian để nâng cao năng lực thiết kế của mình."
Triệu Nhược Trúc gật đầu, bất quá biểu tình trên mặt không thế nào vui như trước.
Thi Nhân biết lúc này ai nói gì Triệu Nhược Trúc cũng không nghe lọt, còn cần một chút thời gian để tiêu hóa.
Hiện tại cô cũng không thể trực tiếp nói với Triệu Nhược Trúc là do một năm qua cô ấy không có tiến bộ, nên mới đăng thông báo tuyển dụng người mới.
Như vậy cũng quá đả kích người rồi.
Thi Nhân nói không nên lời.
Mỗi người đều đã gặp được bình cảnh của mình, bao gồm chính cô cũng sẽ gặp được.
Chuyện bên bộ phận thiết kế của tập đoàn Quang Viễn tựa như bọt nước, xuất hiện gợn sóng nhưng rất nhanh liền biến mất.
Thi Nhân trong việc điêu khắc cũng không có tiến triển, thời gian ước định đến gặp Ngô Hành lại đến.
Sau khi chú Khôn biết cô muốn đi gặp con trai, khuôn mặt cũng không biểu tình gì, chỉ là hỏi Thi Nhân một câu: "Rốt cuộc nó có phạm pháp hay không?"
"Chú Khôn, chú phải tin tưởng anh Ngô, anh ấy nó nỗi khổ riêng, tuy rằng bây giờ còn chưa điều tra ra, cho nên phải cần anh Ngô tự mình nói ra mới được."
Ông cụ tuy rằng ở mặt ngoài không nói gì, nhưng cả một đêm qua cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, bọn họ đi đến nhà tù thăm Ngô Hành.
Ngày hôm đó, thời tiết vô cùng tốt.
Vốn Ngô Hành đang ở bên ngoài hít thở không khí, bỗng nhiên có người tìm đến anh ta: "Ngô Hành, có người nhà tới thăm."
"Tôi không có người nhà, không gặp."
Biểu tình của Ngô Hành lãnh đậm, làn da ngăm đen, trên mặt còn có vết sẹo do dao, vừa nhìn liến thấy sát khí mười phần.
"Ngô Hành, chúng tôi đã tra xét tư liệu, đúng là cha của anh."
Biểu tình của Ngô Hành không thay đổi, nhưng là ánh mắt rõ ràng thay đổi, sao cha lại đến đây.
Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết cha sống có tốt không.
"Ngô Hành, cậu cho mặt mũi đi, cấp trên đã đến tiếp đón rồi, cậu đến gặp một lần đi."
Ngô Hành nhíu mày một chút, chẳng lẽ là có người cưỡng bức cha đến?
Từ kì lễ Tết đến nay, liên tục vẫn có luật sư đến đây, nói cái gì mà nên vì chính mình mà lên tòa một lần nữa, bảo anh ta nói tin tức giao dịch giữa anh ta và ông cụ Tiêu.
Thực khi dễ anh ta là kẻ ngốc ư?
Vạn nhất đây là một ván cờ thì sao?
Ngô Hành cà lơ phất phơ đi đến phòng thăm hỏi, thông qua cửa thủy tinh trong suốt, liếc mắt một cái liền thấy được cha của mình, còn có đầu tóc hoa râm của ông.
Ngực người đàn ông kịch liệt chấn động một chút, nhiều năm như vậy lần đầu tiên nhìn thấy cha quả nhiên ông đã già đi rất nhiều.
Anh ta không khỏi có chút khó chịu, vốn anh ta có thể ở bên cạnh ông, chăm sóc ông.
Sau khi Ngô Hành ngồi xuống, cảnh giác nhìn liếc mắt nhìn một nam một nữ đứng bên cạnh cha anh ta.
Hai người này quần áo hoa lệ, vừa nhìn liền biết là người có tiền.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy người người đàn ông này, mày cũng hơi hơi nhếch lên, anh ta lúc này so với ảnh chụp không giống nhau.
Trong ảnh chụp, diện mạo Ngô Hành cao lớn thô kệch, vừa nhìn liền biết là một người thành thật.
Bất quá Ngô Hành hiện tại, giống như đã thoát thai hoán cốt.
Cả khuôn mặt trở nên vô cùng sắc bén, vết đao trên mặt càng tăng thêm vài phần đàn ông, hoàn toàn không phải hình tượng trước kia trong ảnh chụp.
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng lúc này có chút khó chịu.
Lúc chú Khôn nhìn thấy con trai, ánh mắt cũng thay đổi, đặc biệt nhìn con trai thêm vài lần, trên mặt cũng có nhiều vết sẹo mới, hiển nhiên ở bên trong này cũng phát sinh xung đột.
Tay của ông giật giật, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Thi Nhân vội vàng cầm điện thoại đến: "Chú Khôn, dùng cái này có thể nói với anh ấy."
Ngô Hành nhìn thấy cha cầm lấy điện thoại, anh ta cố ý nhìn cô gái trẻ tuổi này thêm một cái, lại thấy có chút quen mắt.
Anh ta bất động cầm điện thoại lên, chậm rãi mở miệng: "Cha."
"..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!