"Thi Nhân a Thi Nhân, cô thật đúng là tự tìm chết."
Vẻ mặt Mạc Mỹ Đình dữ tợn nhìn tập danh sách, sau đó vò tờ giấy trở nên nhăn nhúm, lại dùng móng tay đâm thủng cái tên Thi Nhân trên giấy.
"Đáng tiếc thật, cô không có hi vọng rồi, dù sao tôi cũng là kế thừa của ông cụ nhà họ Mạc, một kẻ nghiệp dư không có tên tuổi như cô mà cũng xứng đi so với tôi sao?"
Mạc Mỹ Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lộ ra vẻ khinh thường: Tôi đây sẽ chờ đến lúc trận đấu diễn ra, hung hăng dẫm nát cô dưới chân, cũng để cho Tiêu Khôn Hoằng nhìn xem, người phụ nữ anh ta chọn đến tột cùng là người thối nát như thế nào.
Tiêu Khôn Hoằng, hãy chờ đến khi tôi trở thành người cầm quyền nhà họ Mạc đi.
Tôi sẽ cho anh hối hận với những gì lúc trước anh đã làm với tôi!
Mạc Mỹ Đình vo tờ giấy lại thành một cục ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: "Cho người âm thầm giám thị tình huống trận đấu của tập đoàn Quang Viễn, tôi muốn tùy thời biết hướng đi của bọn họ."
Lúc này, cô ta muốn đích thân giáo huấn người phụ nữ tên là Thi Nhân kia.
——
Sau tết, thời tiết dần dần ấm áp lên.
Thi Nhân dành phần lớn thời gian cùng Mạc Tử Tây ngâm mình ở biệt thự Thiên Thượng, nghiên cứu kỹ thuật điêu khắc, hai người không biết đã phá bao nhiêu đá nguyên liệu.
Diệp Tranh ngồi xe lăn, ở bên cạnh nói: "Chậc chậc, may là anh ba của tôi có tiền, bằng không đổi thành người khác, đừng nói điêu khắc xong một tác phẩm, sợ là đã sớm bị nghèo mạt rệp rồi."
Những khối đá vật liệu đó đều là những vật liệu tốt nhất.
Tiêu Khôn Hoằng liên tục không ngừng đưa qua đây, tuyệt không đau lòng, xài tiền như nước.
Diệp Tranh nhìn cũng có chút đau lòng.
Tiêu Khôn Hoằng này không phải điên rồi đi, vì để cho Thi Nhân tham gia thi đấu với nhà họ Mạc, mà lãng phí như vậy sao?
Nhà họ Mạc cũng không dễ chọc, dù sao người của nhà họ Mạc đều có thực lực.
Thi Nhân mặc dù có thiên phú, bất quá trong khoảng thời gian ngắn mà muốn so với Mạc Mỹ Đình, cảm thấy vẫn thiếu chút thực lực.
Mạc Mỹ Đình là người thừa kế do ông cụ tỉ mỉ bồi dưỡng.
Thi Nhân vẫn luôn ở quê, chỉ có chút thời gian chuẩn bị, nhìn một chút liền biết là vội vã.
Bất quá Tiêu Khôn Hoằng cũng không để ý, anh thấy không có gì hay để quan tâm.
Có người nguyện ý coi tiền như rác để cưng chìu vợ, anh ta đau lòng tiền bạc làm gì chứ, dù sao cũng không phải tiền của anh ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thi Nhân cảm thấy bản thân tựa hồ gặp cổ chai.
Vẻ mặt Mạc Tử Tây hâm mộ nói: "Nữ thần, chị không cần buồn rầu, kỳ thật chị tiến bộ đã rất nhanh. Con ả Mạc Mỹ Đình đó cũng không đuổi theo kịp chị đâu."
Mạc Mỹ Đình tiêu phí nhiều thời gian như vậy, kết quả còn không tiến bộ bằng một tháng Thi Nhân luyện tập.
Nếu như chuyện này bị Mạc Mỹ Đình biết, phỏng chừng là tức chết đi.
Đôi khi, bạn không thể không thừa nhận thiên phú đối một người thật sự rất quan trọng.
Thi Nhân nhìn tác phẩm trước mặt, vẫn luôn có chút không hài lòng.
"Nữ thần, nghỉ ngơi trước một chút đi, đấu vòng loại gần đến rồi, dùng tác phẩm này tham gia trận đấu khẳng định sẽ trúng cử trận chung kết. Chị bận rộn lâu như vậy, phải nên nghỉ ngơi một chút mới được, có chuyện muốn gấp cũng không được."
"Chị biết rồi, tạm thời cứ như vậy đi, Tử Tây cám ơn em đã giúp chị."
Thi Nhân vẫn cảm thấy thiên phú của mình cũng không tệ lắm.
Thế nhưng, trước mắt cô ngay cả Mạc Tử Tây cô cũng không theo kịp.
Lúc này, cô mới sâu sắc nhận ra được chuyến đi này phải cần có nghị lực, còn có thời gian mài dũa.
"Không, chính em cũng học được rất nhiều điều, trong khoảng thời gian này em cũng có tiến bộ rất lớn."
Thi Nhân đã xong công việc, trở về nhà nghỉ ngơi.
Lúc Mạc Tử Tây ở tầng hầm, cô gởi cho Mạc Đông Lăng một tin nhắn: "Thiên phú của nữ thần thật sự rất cao, không đến một năm, chị ấy sẽ đuổi kịp em."
Từ nhỏ, cô ấy đã được huấn luyện ở nhà họ Mạc, tuy rằng thiên phú không cao, thế nhưng kiến thức cơ bản của cô ấy cũng không tệ.
Nhưng lúc này nhìn thấy Thi Nhân tiến bộ thần tốc, cô ấy mới ý thức tới vì sao ông nội lại thiên vị chị Mạc Mộng Thần như vậy.
Thiên phú, thật là một thứ mà con người ắt không thể thiếu.
"Nghĩ cái gì mà ngẩn người vậy?"
Diệp Tranh đưa cho cô trái cây cô thích ăn nhất: "Vất vả rồi, ăn một chút bồi bổ vitamin."
"Cám ơn."
Mạc Tử Tây ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này cô ấy cũng thật sự mệt chết đi được.
"Em không cần tạo cho mình áp lực lớn như vậy."
"Không có áp lực, vĩnh viễn khó có khả năng tiến bộ."
Diệp Tranh cau mày: "Em căn bản là không thích điêu khắc, cần gì phải bức bách mình như vậy?"
"Không, anh sai rồi, tôi thích điêu khắc."
Mạc Tử Tây nhìn Diệp Tranh: "Bởi vì thiên phú của tôi không cao, cho nên chỉ có thể biểu hiện ra bộ dáng không thích, mới có thể tìm lấy cớ thất bại cho mình."
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Diệp Tranh thản nhiên mở miệng: "Sao bây giờ em không tìm cớ? Chị dâu có thiên phú cao như vậy, em không có chút áp lực nào sao?"
"Tôi thích vậy, anh quản được sao?"
Diệp Tranh nhìn thấy Mạc Tử Tây nói sang chuyện khác, cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa.
Anh ta cảm thấy trong chuyện này là Mạc Tử Tây có khúc mắc, bất quá mặc kệ anh ta thử như thế nào, cũng chưa phát hiện khúc mắc của Mạc Tử Tây ở đâu.
Này thoạt nhìn cô ấy là một người tùy tiện, trên thực tế đáy lòng lại cất giấu chuyện này.
——
Thi Nhân về đến nhà, liền bật nước ấm tắm, nhân tiện gọi người đến nhà mát xa tinh dầu cho mình một chút.
Sau đó cô liền an tâm đi ngủ.
Đợi đến khi Thi Nhân tỉnh lại, phát hiện phòng tối đen, bất quá cả người lại vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác cả người như được sống lại.
Chỉ là ngủ một buổi chiều, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bị thế giới này từ bỏ.
Có loại cảm giác nói không ra lời.
"Tỉnh?"
Giọng nói trầm thấy của người đàn ông truyền đến, Thi Nhân quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh cửa sổ, thân hình giấu ở căn phòng mờ tối, anh đứng dậy đi về phía cô, nâng bàn tay to sờ sờ cái trán của cô, sau khi phát hiện nhiệt độ bình thường, lúc này mới thở ra một hơi.
"Em cũng không bị bệnh."
Thi Nhân cảm thấy anh giống như đang sờ trẻ nhỏ.
Tiêu Khôn Hoằng thở dài: "Nhưng mà em ngủ thật lâu, ngay cả bữa tối cũng không ăn, gọi thế nào em cũng không tỉnh."
Nếu không phải bác sĩ gia đình đến đây, nói cô vợ nhỏ chỉ là do mệt nhọc ngủ thiếp đi thì anh thiếu chút nữa đã đưa người vào bệnh viện rồi.
"Em ngủ lâu như vậy sao?"
Thi Nhân chống thân thể đứng lên, cô chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi, cô tựa vào lòng Tiêu Khôn Hoằng: "Rất lo lắng cho em hả?"
"Ừ."
Tiêu Khôn Hoằng ôm thật chặt người trong lòng, vừa rồi anh thật sự sợ hãi.
Vạn nhất cô có chuyện gì, anh phải làm sao bây giờ?
May mắn là cô không có chuyện gì.
"Ừ, em không sao cả."
Thi Nhân ôm anh làm nũng: “Chỉ là gần đây em quá mệt mỏi thôi, gần đây em bận quá không để ý đến anh."
"Ừ, biết là tốt rồi, buổi tối nhớ rõ nghĩ kỹ bồi thường anh như thế nào đi."
Khụ khụ, Thi Nhân vội vàng nói sang chuyện khác: "Em chưa tỉnh lại, con có lo lắng cho em hay không? Em phải đi an ủi con một chút đây."
Cô vội vàng xuống giường, mặc áo khoác xuống lầu.
Cuối cùng cô nhìn thấy ba đứa nhỏ đang ở phòng khách chơi đùa vui vẻ với chú Khôn, còn có Bạch Tuyết ở bên cạnh kêu uông uông.
Cảnh tượng này, vô cùng hài hòa.
Thi Nhân đứng ở thang lầu, có một chút buồn bực, cũng không có ai lo lắng cho mình sao?
"Đã nói bọn trẻ không có việc gì rồi mà."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!