"Đi theo tôi."
Tiêu Khôn Hoằng lập tức dẫn người trở về phòng làm việc, anh nhìn trợ lý: "Nói tiếp đi."
"Lần trước người của chúng ta vẫn luôn đi theo bọn chúng, sau khi bọn chúng rời khỏi Việt Nam, không hề đi qua nước Singapore mà trực tiếp đi Canada, có vẻ như bọn chúng có quen biết với một tập đoàn bên đó. Nhưng khi đến Canada không bao lâu người của chúng ta liền bị bọn chúng phát hiện, trước mắt chỉ có bấy nhiêu tin tức."
Trợ lý có chút áy náy, thật vất vả sắp xếp người đi theo dõi bọn chúng, kết quả vẫn bị bọn chúng phát hiện.
"Dừng ở đây đi, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm bên kia."
Tiêu Khôn Hoằng không hề bất ngờ về chuyện người mình phải đi bị phát hiện, nếu nói như vậy, thì Canada chính là hang ổ của cái người tên là Cố Văn Trình.
Nếu không, người của anh sẽ không nhanh như thế bị phát hiện.
Chỉ cần tìm được chỗ ẩn náu của bọn chúng, thì chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần người còn sống thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Hơn nữa đối phương nhất định sẽ xuất hiện lần nữa, cho nên bây giờ Tiêu Khôn Hoằng không hề nóng lòng đi bắt bọn chúng, đồ vật đang ở trong tay anh, bây giờ người phải suốt ruột là đối phương mới đúng.
…….
Lúc này, Cố Văn Trình đã biết mình bị theo dõi.
Anh ta tức giận nổi trận lôi đình, không nghĩ tới mình đã xem nhẹ người đàn ông tên là Tiêu Khôn Hoằng này, còn tưởng rằng anh ta không có năng lực gì.
Cuối cùng bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình lưng, sắp xếp người ở chỗ này chờ anh ta.
Đáng chết!
Anh ta đã nói rồi vì sao nhìn Tiêu Khôn Hoằng có vẻ lợi hại như vậy, hai lần anh ta xông vào bệnh viện đều có cảm giác dễ như trở bàn tay.
Cho nên ở đáy lòng xem thường Tiêu Khôn Hoằng, nhưng bây giờ mới phát hiện mình bị tính kế, quả nhiên người có thể hợp tác với Mạc Đông Lăng, không hề đơn giản.
Cố Văn Trình nhìn mình trong gương lộ ra một tia âm lãnh, lần này đi Việt Nam cũng thu hoạch được không ít.
Bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, còn có một con đàn bà tâm thần chết tiệt nữa.
Được lắm, các người đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi đấy, xem như biết tôi là ai, thì các người có thể làm được cái gì?
Ngay cả Mạc Đông Lăng cũng không làm gì được tôi! Các người thì có thể làm được cái gì?
Cố Văn Trình mặt lạnh lại: "Phái người nhìn chằm chằm Tiêu Khôn Hoằng bên kia cho tôi, hiện tại bọn họ đang ở đâu?"
Anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
"Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân đã rời khỏi thị trấn nhỏ, trở về An Thành rồi."
"Vậy sao? Ông già kia đâu, trói ông già kia lại cho tôi, ông ta nhất định biết chút ít cái gì."
Lần này đi thị trấn nhỏ này anh ta đã phát hiện ra một bí mật lớn.
Nhưng đáng tiếc anh ta không có được đồ vật kia.
Bởi vì có Tiêu Khôn Hoằng ở trong trấn nhỏ đó, anh ta không tiện ra tay, nhưng bây giờ người đã đi rồi, sao anh có thể không nhân cơ hội này đi lấy đồ vật kia?
"Ông chủ, ông già kia cũng cùng đi với bọn họ rồi."
"Cùng rời đi rồi?"
Cố Văn Trình cười một tiếng, cẩn thận như vậy sao, nhưng như vậy cũng chứng minh Thi Nhân cũng biết được cái gì đó.
Không phải rất trùng hợp sao.
Nếu Thi Nhân biết quan hệ giữa cô và nhà họ Mạc, như chẳng phải kế hoạch của mình sẽ thất bại hay sao.
Cố Văn Trình sờ cằm, chi bằng mình thử thăm dò một chút.
Nụ cười của anh ta trở nên âm trầm sâu xa: "Có phải người của Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang theo dõi chúng ta?"
"Vâng."
"OK, vậy cậu giúp tôi hẹn Mạc Tử Hàn, cứ nói là tôi có việc muốn gặp anh ta."
Trong đầu của Cố Văn Trình đang có một kế hoạch, trước tiên cứ thăm dò xem rốt cuộc Thi Nhân có biết gì hay không.
Nếu như không biết, vậy thì mình sẽ tặng cho nhà họ Mạc một món quà lớn!
Cuối cùng, trợ ký kia mở miệng: "Ông chủ, cậu Tiêu kia vẫn muốn gặp ngài."
Tiêu Vinh?
Cố Văn Trình lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: "Cuộc phẫu thuật của anh ta sao rồi?"
"Ca mổ rất thành công, còn đang trong thời gian dưỡng bệnh."
"Cứ để anh ta dưỡng bệnh cho thật tốt, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, tự mình đưa em gái của anh ta đến trước mặt anh ta."
Trong mắt của Cố Văn Trình lộ ra một tia sát ý, chỉ là chết hay sống thì không biết.
Ai bảo con đàn bà tâm thần kia đắc tội mình!
Đầu năm nay, kẻ yếu không có quyền nói chuyện.
…….
Biệt thự Thiên Thượng.
Mọi người ăn chung bữa tối với nhau, những món ăn này đều được làm từ đặc sản của trấn nhỏ.
Hôm nay mọi người đều rất mệt mỏi, cơm nước xong xuôi liền trở về nghỉ ngơi.
Bởi vì Diệp Tranh là bệnh nhân nên anh ta ở lại biệt thự bên kia nghỉ ngơi, bữa tối cũng là người hầu đưa qua.
Thi Nhân trở lại phòng ngủ, cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Ban ngày trợ lý tìm anh đã nói cái gì?"
Lúc ấy Tiêu Khôn Hoằng dẫn người đi vào phòng làm việc, cho nên cô không biết bọn họ đã nói cái gì.
Người đàn ông thay xong áo ngủ màu xanh sẫm, đi tới bên cạnh cô: "Người mà anh phái đi theo dõi Cố Văn Trình bị phát hiện rồi."
"Sao lại bị phát hiện? Vậy làm sao bây giờ?"
"Nhưng cũng không sao, chí ít chúng ta đã biết được hang ổ của Cố Văn Trình là ở đâu, điều tra ra thân phận của anh ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Điều sợ nhất chính là không biết kẻ thù của mình là ai, ở đâu, có mục đích gì.
Nhưng bây giờ những điều này sẽ dần dần được giải đáp.
Thi Nhân thở phào: "Rốt cuộc Cố Văn Trình có thân phận gì?"
Kể từ khi biết Cố Văn Trình có vấn đề, cô đã cẩn thận nghiên cứu công ty của Cố Văn Trình một lượt nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Ngay cả lai lịch của anh ta, cô cũng không điều tra ra.
Người đàn ông này giống như một vỏ bọc trống rỗng bên trong không có gì cả.
"Là người Canada, còn cụ thể thân phận của anh ta thì cần phải có thời gian mới tra được."
"Anh tin rằng không bao lâu nữa, những chuyện mà chúng ta thắc mắc đều sẽ được giải đáp."
Thi Nhân đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối không lùi bước.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Sau này em sẽ kề vai chiến đấu cùng anh."
"Ừm, anh sẽ chờ xem biểu hiện của em."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thi Nhân, thì rất vui mừng nhưng đồng thời anh lại cảm thấy có chút đau lòng.
Anh thật sự không muốn cô vợ nhỏ của mình phải trải qua những chuyện này.
……….
Thoáng một cái đã hết kì nghỉ tết, rất nhanh đã tới thời gian phải làm việc.
Nhưng ba bánh bảo nhỏ vẫn chưa khai giảng, mà Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng thì đều phải đi làm.
Tập đoàn mới ổn định lại chưa bao lâu, có rất nhiều chuyện còn cần bọn họ đi xử lý.
Phía bên bộ phận điêu khắc kia vẫn phải tiếp tục phát triển, nhưng làm thế nào thì đó là cả một vấn đề.
Thi Nhân trở về công ty, cô nhận được không ít quà mừng năm mới, đều là đồ lưu niệm mọi người đi du lịch mang về tặng cho cô.
Lần này tập đoàn cho nhân viên nghỉ nhiều ngày như vậy, hầu như mọi người đều đi ra nước ngoài du lịch.
Thật ra mọi người định tặng quà cho Tiêu Khôn Hoằng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt lạnh băng kia thì bọn họ không dám tặng nữa, những Thi Nhân thì khác bọn họ không cần câu nệ như vậy.
"Bà chủ à, khoảng thời gian ăn tết này không gặp, hình như cô lên cân rồi phải không?"
Triệu Nhược Trúc xuất hiện ở văn phòng, vẻ mặt xuân phong đắc ý, trong tay còn cầm mấy cái hộp quà: "Nhìn xem, đây đều là thu hoạch của tôi trong lần đi nghỉ mát hòn đảo, hây ya chỗ đó đúng là không tệ chơi rất vui."
"Tôi cũng cảm thấy chỗ đó có lẽ rất vui, da cô cũng sạm đen đi không ít."
"Thật sao? Rõ ràng tôi đã rất chú ý tránh nắng mà sao lại đen được."
Triệu Nhược Trúc vội vàng che mặt mình, lấy điện thoại di động ra nhìn ngắm mình một chút: "Chẳng lẽ da của tôi thật sự bị sạm đen?"
"Nhưng như vậy cô vẫn rất xinh đẹp, nhìn rất là khỏe mạnh."
Thi Nhân cũng không cảm thấy da của Triệu Nhược Trúc xạm đen thì cô ta không xinh nữa, ngược lại còn cảm thấy cô ta có sức sống hơn.
"Thôi bỏ đi tôi sẽ không đi tẩy trắng nữa, thật ra khi tôi đi du lịch ở cái hòn đảo kia, người ở đảo đấy lấy da đen làm thước chuẩn để đo sắc đẹp, nhưng không phải người da đen như kiểu đen thui, mà là một màu da vô cùng khỏe mạnh, cảm giác khi nhìn họ cũng rất đặc biệt, rất có sức quyến rũ."
Triệu Nhược Trúc vội vàng mở album ảnh trong điện thoại ra: "Thi Nhân chị nhìn những bức hình này đi, đều là hình những cô gái xinh đẹp mà tôi chụp được, mặc dù làn da không trắng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy dáng dấp của những cô gái ấy rất xinh đẹp, khiến người ta nhìn không thể dời ánh mắt."
Thi Nhân nhìn thấy những bức hình kia, lập tức sợ ngây người.