Ngày thứ hai, đám người Thi Nhân đúng giờ xuất phát.
Trước khi đi trưởng thôn xuất hiện ở bên ngoài, ông nhìn Thi Nhân nói: "Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, người của hai nhà kia đã bị bắt mang đi, bọn họ đã nhận trừng phạt thích đáng của pháp luật."
Vẻ mặt của Thi Nhân rất đạm mạc: "Ừm."
Bây giờ cô không muốn nhắc đến chuyện này, càng không muốn nghĩ nhiều về nó.
Diệp Tranh ngồi ở trên xe lăn đi ra, tình trạng nghiêm trọng hơn so với trước, lúc rời giường phải có người đỡ mới mới có thể đứng dậy.
Anh ta cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một tên tàn phế.
Nhất là khi có người ở bên cạnh cầm điện thoại hướng về phía mình chụp, thấy cô gái không không ngừng chụp, Diệp Tranh tức giận đến mức cả người đều sắp hỏng rồi.
Anh ta quay đầu nhìn Mạc Tử Tây: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"
"Chẳng muốn gì cả, tôi chỉ là cảm thấy dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân của anh rất đẹp trai, muốn ghi chép lưu lại mà thôi. Anh đừng nhìn người ta hung ác như thế mà!"
Diệp Tranh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình: "Em có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không?"
"Người ta cứ thích nói như vậy đấy, có vấn đề gì sao?"
Mạc Tử Tây chu mỏ làm nũng với Diệp Tranh.
Diệp Tranh che mặt, hiện tại anh ta cảm thấy mình không chỉ đau lưng, mà còn đau cả đầu nữa.
Nhìn thấy một màn này Thi Nhân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Trước kia Diệp Tranh vẫn luôn làm ra dáng vẻ rất hiền lành, giống như anh ta không biết tức giận vậy, ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng không giống với người thường.
Nhưng bây giờ Diệp Tranh lại lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ.
Vẻ mặt như thế khiến người ta thật bất ngờ.
Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy chuyện của Diệp Tranh và Mạc Tử Tây rất có hi vọng.
Diệp Tranh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Thi Nhân: "Chị dâu, chị mặc kệ không quản sao? Ở đây có có người bị bệnh thần kinh."
Thi Nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Ông xã, em chợt nhớ ra còn có vài chuyện em phải đi xử lý."
"Ừm, đi đi."
Tiêu Khôn Hoằng cũng không có thời gian nói lý với Diệp Tranh, không nghĩ tới người đàn ông này cũng có một mặt õng ẹo như vậy.
Đàn ông mà, chịu khó một chút là được.
…….
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đi sang sang cách vách, chú Khôn cũng ở chỗ này.
"Chú Khôn, chú dậy chưa?"
Cô ở trong sân quan sát một lượt cũng không nhìn thấy chú Khôn, thường thường vào giờ này chú Khôn đã thức dậy làm việc rồi, không có khả năng còn đang ngủ chưa dậy.
Thi Nhân có chút lo lắng, cô đi vào trong phòng ngủ của chú Khôn nhưng không tìm thấy.
"Người đi đâu rồi?"
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Thi Nhân: "Chắc là đi ra ngoài tản bộ đi dạo, chỉ cần tra định vị là sẽ biết ngay thôi đừng lo lắng."
"Em biết rồi, không sao."
Thi Nhân cũng có chút lo lắng có phải là người đứng sau màn đã hành động rồi hay không.
Từ khi bà ngoại xảy ra chuyện, Thi Nhân vẫn luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, sợ những người bên cạnh mình sẽ xảy ra chuyện.
Tiêu Khôn Hoằng sờ lên đầu cô: "Đừng lo lắng, có anh đây rồi."
"Bây giờ rốt cuộc em cũng đã hiểu cảm giác của anh khi lo lắng cho em rồi."
Thi Nhân ôm chầm lấy anh, trước kia Tiêu Vinh uy hiếp cảm thụ của anh, hiện tại cô cũng tự mình cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Lúc này, ở chỗ nào cũng đều lo lắng, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng.
Chỉ cần có chuyện gì đó phát sinh ngoài ý muốn, cô đều sẽ có cảm giác nghi hoặc có phải là người đứng phía sau màn ra tay không.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Cô không thể tưởng tượng được trước kia Tiêu Khôn Hoằng chịu đựng kiểu gì, cô bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Khôn Hoằng kéo cô ra: "Chỉ là chuyện nhỏ không cần quá lo lắng, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đâu. Cái người tên là Cố Văn Trình đó đã bị anh đuổi đi rồi, thời gian gần đây anh ta sẽ không quay trở về."
"Em hiểu rồi."
Nhưng đáy lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Rất nhanh, trợ lý quay lại: "Cậu chủ, mợ chủ, chắc là chú Khôn ở trên núi phía sau nhà."
"Ông ấy lên trên núi làm cái gì? Rất nguy hiểm."
Thi Nhân rất sốt ruột muốn lập tức đi tìm người.
Trợ lý vội vàng nói tiếp: "Người mà chúng tôi phải đi tìm chú Khôn nói là, ông ấy đang ở khu mộ."
Khu mộ?
Vậy thì chắc là chú Khôn đang ở trước mộ ông ngoại và bà ngoại rồi.
Thi Nhân vội vã đi vào trong ngõ nhỏ đằng sau sân, quả nhiên ông cụ thật sự đang ngồi ở trước bia mộ, trên tay còn cầm chén rượu.
"Chú Khôn!"
Thi Nhân chạy tới: "Chú làm cháu sợ muốn chết, không nói tiếng nào đã tới đây, cũng không nói với cháu một tiếng."
"Bỗng nhiên muốn tới đây xem một chút thôi."
Chú Khôn nhìn Thi Nhân, có thể thấy được sự lo lắng trong mắt của cô đứa bé này là thật sự lo lắng cho ông.
Nếu nói như vậy, ông trốn ở chỗ này làm gì?
Dù sao thì ông cũng chỉ là một ông già, sống như vậy là đủ rồi.
Ông già vẫy vẫy tay với Thi Nhân: "Tới dìu chú, chân tê rồi."
Thi Nhân đi qua đỡ người đứng lên, sau đó nhìn bia mộ: "Ông ngoại bà ngoại, lần sau có thời gian cháu sẽ trở lại thăm hai người."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy hai người định đi xuống núi, lập tức nghiêng người sang đỡ một bên người chú Khôn cùng nhau xuống núi.
Ba người đi vào trong ngõ hẻm, ánh nắng rất ấm áp.
Sau khi trở lại về nhà, Thi Nhân lại nghĩ linh tinh: "Chờ khi chúng cháu đi rồi, nhất định phải đúng giờ uống thuốc mà bác sĩ kê đơn, đừng đi lên núi săn bắn nữa, cháu sẽ định kỳ sắp xếp người tới đưa đồ ăn rau quả cho ông."
"Không cần phiền phức như vậy."
Thi Nhân nhíu mày: "Cái này không phiền phức."
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, trước kia chú Khôn đối xử tốt như thế nào với gia đình cô.
Ở một nơi nông thôn thế này, nếu như sau khi người chồng chết để lại người vợ và đứa con thì người vợ và đứa bé kia rất dễ bị người ta bắt nạt.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay của Thi Nhân: "Đúng vậy không cần phiền phức như vậy."
"Tiêu Khôn Hoằng sao đến anh cũng như vậy, không phải là anh không biết tình trạng sức khỏe của chú Khôn đâu."
Người đàn ông gõ trán của cô: "Có lúc đầu của vợ tôi đúng là không dùng được."
Lúc này trợ lý mới đi tới: "Cậu chủ, mợ chủ, đồ lạc của chú Khôn đã thu dọn xong lúc nào cũng có thể xuất phát."
Thi Nhân vô thức quay đầu nhìn về phía chú Khôn: "Chú đồng ý đi với chúng cháu sao?"
"Đúng, hôm qua chú đã suy nghĩ cả một đêm, sau đó quyết định sẽ ở cùng một chỗ với các cháu."
Nếu có người dùng tính mạng mình uy hiếp Thi Nhân, một màn này ông không có cách nào tưởng tượng ra được.
"Vậy thì tốt quá rồi."
Thi Nhân kéo tay của ông cụ: "Chú theo chúng cháu trở về, bé con nhất định sẽ rất vui mừng cho xem."
"Chỉ cần các cháu không chê ông già này là được."
"Không chê, không chê."
Thi Nhân tươi cười rất vui sướng, như vậy thì cô có thể thở phào được rồi.
Cuối cùng bọn họ cùng nhau trở về thành phố.
……..
Lúc xuống máy bay, Thi Nhân cảm nhận được bầu không khí quen thuộc, mặc dù mới trôi qua nửa tháng, nhưng cô lại cảm thấy giống như rất lâu, rất lâu rồi.
Người nhà, bạn bè, con cái, đều là thứ mà cô trân quý nhất.
Thi Nhân ôm chặt cái hộp trong tay, ánh mắt trở nên lạnh.
Nhưng nếu có người muốn phá hủy những thứ đó, cô liền khiến đối phương phải trả một cái giá đắt.
Lần này cô quyết định sẽ không chạy trốn nữa, cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nói rất đúng, đối diện với chuyện như vậy chạy trốn hay sợ hãi cũng không có tác dụng, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ.
Thi Nhân đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng quay đầu nhìn bé con, chú Khôn, còn có Diệp Tranh, Mạc Tử Tây, lộ ra một nụ cười: "Đi thôi, về nhà thôi."