Lúc ba đứa nhỏ thức dậy, phát hiện không thấy người lớn đâu.
Vệ sĩ nói rằng người lớn có chuyện cần giải quyết nên bọn họ phải ngoan ngoãn ở trong sân đợi cha và mẹ về.
Thi Nhân cúi người sờ sờ đầu của đứa nhỏ: “Có việc phải đi ra ngoài.”
Mạc Tiểu Bắc tinh mắt thấy Diệp Tranh được cõng về liền vội vàng nói: “Chú Diệp bị sao vậy ạ?”
Thi Nhân còn đang tìm cớ, Tiêu Khôn Hoằng đã tiếp lời: “Chú Diệp của con mới làm anh hùng cứu mỹ nhân, xảy ra mâu thuẫn với người trong trấn nên mới trật eo. Nếu sau này mấy đứa không chăm chỉ rèn luyện bản thân thì sẽ giống như chú Diệp bây giờ.”
Bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.
Thi Nhân theo bản năng liếc nhìn ra bên ngoài, may thay Diệp Tranh đã được cõng đến phòng bên cạnh, nếu không có lẽ Diệp Tranh sẽ tức giận đến nỗi ói ra máu mất.
Mạc Tiểu Bắc nghi ngờ gật đầu: “Là do chú Diệp quá yếu ớt đúng không ạ? Con rất lợi hại đó.”
Mạc Tiểu Nam cũng nói: “Con cũng rất lợi hại.”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Lợi hại hơn nữa cũng không bằng chú, mấy đứa còn phải tiếp tục cố gắng hơn.”
Thi Nhân: “...”
Tiêu Khôn Hoằng trở nên mặt dày như vậy từ lúc nào thế?
Đứa lớn, đứa hai bĩu môi: “Sau này lớn lên chắc chắn sẽ lợi hại hơn chú.”
Bé Bánh Bao không tham gia chuyện này, cô bé quay đầu đi tới sân bên cạnh: “Con đi thăm chú Diệp.”
Giống như mọi khi thân mật như áo bông nhỏ.
“Con cũng đi.”
“Con nữa.”
Ba đứa nhỏ đều biến mất.
Thi Nhân không dừng lại, cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chuyện lần này, bọn họ sẽ bị kết án bao lâu.”
“Căn cứ trên luật phát.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Anh biết em tốt bụng, nhưng có một số việc không thể giải quyết bằng lòng nhân hậu được. Em cũng thấy đám người trong thôn tham lam như thế nào rồi đấy.”
Lấy ơn báo oán rõ ràng là không phù hợp với bọn họ.
Thị trấn hiện tại đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng trên mạng. Chỉ cần dân làng không tìm đường chết, anh sẽ tiếp tục đầu tư vào nơi này, để tất cả mọi người có một cuộc sống tốt đẹp.
Dù gì đây cũng là quê hương của cô vợ nhỏ nhà anh, anh muốn bù đắp lại những tiếc nuối cho cô.
Nhưng không ngờ dân làng ở đây lại được voi đòi tiên, không tự biết thân biết phận, anh cũng không cần phải khách sáo.
Đối phó với loại người như thế, không cần nói phải nói trái.
Giết gà dọa khỉ, vậy là đủ.
Thi Nhân im lặng một lúc, cô biết Tiêu Khôn Hoằng nói đúng, nhưng trong lòng cô vẫn có hơi không vui, không ai muốn ngày cuối họ rời đi lại phát sinh những chuyện khó chịu như vậy.
Nếu không có những thứ này, cô vẫn sẽ nhà họ Mạcng đợi một điều gì đó ở đây.
Những người này đã bắt cóc Mạc Tử Tây để uy hiếp cô, điều này đã vi phạm điểm mấu chốt của cô, cô không phải thánh mẫu, không thể tha thứ cho những chuyện như vậy.
Thi Nhân suy nghĩ thông suốt, gật đầu nói: “Em biết, vậy cứ làm theo pháp luật đi.”
Đã làm sai thì phải trả giá đúng không?
Nếu chuyện này không được xử lý đúng cách thì tương lai sẽ chỉ càng ngày càng hỗn loạn.
“Thi Nhân.”
Chú Khôn từ phòng bên đi tới, ông ấy mới xem xét vết thương của Diệp Tranh, không nghiêm trọng lắm, nhưng sẽ mất một thời gian bồi dưỡng.
Ông ấy nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt mày liền không nhịn được ủ ê: “Lần này có phải là người đứng sau màn làm chuyện này không?”
Trải qua chuyện của người trẻ tuổi kia, ông cụ luôn cảm thấy bất an, chỉ cần chuyện này còn chưa kết thúc thì Thi Nhân sẽ luôn gặp nguy hiểm.
“Không phải.”
Thi Nhân đỡ ông cụ ngồi xuống rồi kể lại cho chú Khôn những chi tiết của vụ việc.
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt.”
Chú Khôn thấy biểu hiện của Thi Nhân vẫn không được tốt liền tiếp tục nói: “Cháu đừng để trong lòng mấy chuyện này, là bọn họ lòng không đủ tốt lại muốn rắn nuốt voi, làm sai thì phải nhận trừng phạt, nếu không, không biết nơi này sau này sẽ lộn xộn thành dáng vẻ như thế nào.”
Sau khi đột ngột trở nên giàu có, bạn sẽ không bao giờ có thể đoán được người đó sẽ trở thành con người như thế nào.
Chú Khôn biết Thi Nhân có lòng tốt vì quê hương.
Nhưng những người ở đây lại có lỗi với tấm lòng nhân hậu của Thi Nhân.
“Chú Khôn, cháu biết rồi. Vốn dĩ cháu định rời đi hôm nay, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này đành phải trì hoãn thêm một bữa.”
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Thi Nhân, ông cụ cũng không hỏi nhiều.
Chú Khôn đặc biệt chú ý đến Tiêu Khôn Hoằng, chồng của Thi Nhân đã chuẩn bị không ít, liên quan chặt chẽ với nhau
Lần này, sợ là một nhà lão Lưu sẽ rất thảm.
Chú Khôn hoàn toàn không thấy có gì không ổn, đám người này không biết phải trái, còn muốn bắt cóc tống tiền, xem ti vi nhiều quá hả?
Tiếng la hét thảm thiết như quỷ khóc sói tru của Diệp Tranh phát ra từ sát vách, suýt chút nữa làm lật cả nóc nhà.
Ba đứa nhỏ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn tình hình bên trong, thực ra chẳng nhìn thấy cái gì, đã bị rèm cửa chặn lại.
Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thương của chú Diệp.
Bé Bánh Bao rụt cổ nhìn Mạc Tiểu Bắc: “Chú Diệp sắp chết rồi sao?”
Nghe âm thanh này, thật thê thảm!
Mạc Tiểu Nam ngắt lời: “Chắc chắn sẽ không chết, nếu sắp chết, bọn họ nhất định sẽ đến bệnh viện phẫu thuật.”
Mạc Tiểu Bắc trịnh trọng gật đầu: “Phim truyền hình đều diễn kiểu này, không đến bệnh viện chắc là không có chuyện gì đâu.”
Cuộc trò chuyện của ba đứa nhỏ kết thúc, bên trong lại truyền ra tiếng la hét thảm thiết của Diệp Tranh
“Mạc Tử Tây, em có còn lương tâm hay không, hiện tại còn có tâm tình cười nhạo tôi hả?”
Diệp Tranh nằm sấp trên giường, đau đến nhe răng toét miệng nhìn Mạc Tử Tây, cái người phụ nữ không có lương tâm này.
Anh ta bị thương nặng như vậy là vì ai hả?
Chỉ là Diệp Tranh vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạc Tử Tây thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn cười được nghĩa là không có chuyện gì.
Cũng may tính cách của Mạc Tử Tây lớn, những cô gái gặp phải chuyện như thế này đoán chừng đã sợ đến phát khóc.
Kết quả cô ấy thì tốt lắm, hiện tại vẫn còn tâm tình cầm điện thoại quay video cười nhạo anh ta.
Mạc Tử Tây để điện thoại di động xuống: “Tôi ghi lại khoảnh khắc làm anh hùng cứu mỹ nhân này của anh để làm kỷ niệm.”
“Xóa liền cái video kia cho tôi có biết chưa?”
“Không xóa.”
“Mạc Tử Tây, em đúng là một người phụ nữ không có lương tâm, tôi vì ai mà bị thương như thế này hả, em lại lấy oán báo ơn!”
Mạc Tử Tây nhìn dáng vẻ tức giận của Diệp Tranh liền đặt điện thoại xuống nhìn anh: “Vậy anh muốn tôi như thế nào, không thì tôi lấy thân báo đáp?”
Cơ thể người đàn ông cứng lại, giây tiếp theo anh mở miệng: “Em có thể đừng nguyền rủa tôi nữa được không? Nếu muốn trả ơn thì hãy tìm cho tôi một người phụ nữ thật xinh đẹp, là loại có làn da trắng mặt đẹp chân dài ấy.”
Sắc mặt Mạc Tử Tây đen thui, ấn eo Diệp Tranh một cái rồi tức giận đùng đùng rời đi.
Diệp Tranh đau đến nước mắt chảy ròng: “Mạc Tử Tây, em đúng là người phụ nữ xấu xa.”
Đau chết anh!
Anh ta lúc nãy không biết bị cái gì, trực tiếp xông ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ đến vết thương ở eo.
Bây giờ hồi thần liền thấy đau đến nỗi không nhúc nhích được.
“Này, chú Diệp cứ như vậy thì không thể nào có bạn gái nổi.”
“Đúng vậy, chú Diệp, chú thật là ngốc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!