Mạc Tử Tây cãi nhau với những người phụ nữ này.
Nhưng cô gái như Mạc Tử Tây làm sao có thể mắng lại một nhóm phụ nữ trung niên.
Rất nhanh đã thua trận.
Mạc Tử Tây tức giận đến phát khóc, đối phương thật quá đáng mà.
Đây rõ ràng là lỗi của đối phương tại sao vừa nói đã biến thành lỗi của cô? Cô chưa từng thấy người nào mặt dày trơ trẽn như vậy!
"Tử Tây, cô trước tiên phải bình tĩnh."
Diệp Tranh nắm lấy tay Mạc Tử Tây, anh nhìn hai người phụ nữ trung niên chửi bới bên cạnh: "Bây giờ các người càng phách lối, nói rõ các người đang chột dạ. Các người cho rằng chúng tôi có thể tùy tiện bị ức hiếp sao? Bây giờ các người càng mắng càng hung thì con trai các người sẽ bị xử phạt càng nặng. "
Đột nhiên, hai người phụ nữ trung niên sững sờ, nét mặt lúng túng, không còn vẻ phách lối khi thế nữa.
Diệp Tranh nhìn Mạc Tử Tây với vẻ mặt bình tĩnh: "Đôi khi đối mặt với những người như thế này, cô không cần tức giận gì cả, cũng không cần lý luận với họ. Dù sao cô chỉ nhúc nhích một ngón tay cũng có thể nghiền chết bọn họ, hoàn toàn không cần lãng phí quá nhiều thời gian."
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, lời nói không có chút sắc bén nhưng lại khiến những phụ nữ trung niên chanh chua ấy lộ ra vẻ sợ hãi.
Mạc Tử Tây sững sờ.
Cô cảm thấy những lời này dường như không phải phát ra từ miệng Diệp Tranh.
Dẫu sao Diệp Tranh từ trước đến nay chưa từng mang lại cảm giác mạnh mẽ, dáng vẻ anh ta lúc nào cũng phúc hậu cười híp mắt, nói chuyện cũng không có tính công kích.
Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy Diệp Tranh có một mặt không muốn cho người khác biết.
Cảm giác này khiến người ta không biết phải nói ra cái gì.
"Đi vào thôi."
Diệp Tranh kéo Mạc Tử Tây trở lại vào sân.
Mạc Tử Tây cũng không giãy dụa, cô ấy ngoan ngoãn đi theo Diệp Tranh, không ổn ào không làm khó, cũng không chống lại Diệp Tranh.
Cô đột nhiên hất tay Diệp Tranh ra và một mạch chạy vào phòng mình.
Cô che mặt, không ngừng giậm chân: “Trời ơi, đẹp trai quá đi mất.”
Một người đàn ông thường điềm tĩnh cũng lộ ra một mặt khác, hơi thở nguy hiểm tà ác.
Làm sao người ta có thể từ chối loại đàn ông này?
Mạc Tử Tây lăn lộn trên giường mấy lần, lấy gối che mặt, cảm thấy thật xấu hổ.
Cô che đậy trái tim đang đập thình thịch của mình, đây là cảm giác rung động?
Mạc Tử Tây cảm thấy được so với trước kia càng thích Diệp Tranh nhiều hơn.
Có lẽ cô cảm thấy Diệp Tranh khác với những người đàn ông bên ngoài, không phải vì thân phận cô là nhà họ Mạc, hơn nữa anh ta còn là một bác sĩ tâm lý, luôn xuất hiện để làm cho cô vui khi cô buồn
Mạc Tử Tây nhìn trần nhà, cô cảm thấy mình thực sự yêu Diệp Tranh rồi.
Không phải là một ấn tượng tốt, cũng không phải là thích, mà là tình yêu.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, hóa ra cảm giác yêu là như thế này.
Diệp Tranh ở ngoài sân một mình điều khiển xe lăn đi đến trước cửa phòng Mạc Tử Tây, muốn gõ cửa, nhưng anh ta cuối cùng không dám.
Anh ta cảm thấy Mạc Tử Tây hẳn là rất tức giận.
Dẫu sao cô cũng là cô hai nhà họ Mạc có khi nào cãi nhau với những người phụ nữ trong thôn đâu, mà bị trả đũa như vậy nhất định là rất khó chịu.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh Mạc Tử Tây chống nạnh mắng mỏ một người phụ nữ trung niên, anh chợt cảm thấy cô ấy thật đáng yêu.
Là cô hai của nhà họ Mạc, Mạc Tử Tây sống rất giản dị, trượng nghĩa.
Thật là một cô gái ngốc nghếch.
——
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng quay trở lại tầng 2, cô đến phòng của đứa trẻ nhìn một cái, thấy ba bánh bao nhỏ ngủ rất ngoan ngoãn.
Sau đó cô trở lại phòng ngủ, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Chuyện của Mạc Tử Tây và Diệp Tranh, anh định thế nào?"
"Chuyện tình cảm của bọn họ, em hỏi anh làm gì?"
Tiêu Khôn Hoằng cởi áo khoác ngoài ra vì trong phòng có điều hòa nhiệt độ rất ấm.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu kem, cảm thấy anh rất nhẹ nhàng và nho nhã.
Thi Nhân cảm thấy may mắn bình thường anh không thích mặc quần áo sáng màu, nếu không không biết có bao nhiêu phụ nữ sẽ bị anh mê hoặc.
Nhưng người đàn ông này đã là của cô.
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy mặt khác của Tiêu Khôn Hoằng, khiến người ta không kiềm chế được mà động tâm.
"Đang nhìn cái gì cái gì vậy?"
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn điện thoại, không có chuyện gì, anh quay đầu lại liền thấy cô vợ nhỏ nhìn mình, ánh mắt anh hơi ngưng lại.
"Đang nhìn anh đó."
Thi Nhân nhìn anh đến gần, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay có lực.
Cô thấy Tiêu Khôn Hoằng cường tráng hơn trước rất nhiều, dường như việc điều chỉnh lại cơ thể trong khoảng thời gian này cũng có hiệu quả, như vậy cô cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Năm sau phẩu thuật nhất định rất suôn sẻ.
Tiêu Khôn Hoằng nhéo mũi cô: "Trong đầu em đang nghĩ đến cái gì đen tối phải không?"
"Em không có."
"Hả? Vậy thì anh phải tự mình kiểm chứng."
Thi Nhân bị người đó ôm ngang lên, và người đàn ông ôm ôm eo cô, thuận thế động mấy cái.
"Ngày mai em phải dậy sớm để lên đường nừa."
"Đừng lo lắng, em sẽ không vất vả quá đâu."
Giọng người đàn ông trầm và ấm có lực, Thi Nhân lúc này nhất thời không chịu nổi giọng nói này, thật là chết người.
——
Ngày hôm sau, Thi Nhân quả nhiên là ngủ quên.
Đến giờ, Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy, nhưng nhìn thấy người trong ngực mình đang ngủ say, anh cũng không đánh thức.
Ngày trở về sớm hay muộn cũng không vấn đề gì.
Người đàn ông cụp mắt xuống để nhìn khuôn mặt đỏ bừng và những vết hằn trên cổ của cô, nụ cười trên đôi môi mỏng của anh trở nên sâu hơn rất nhiều.
Đêm qua anh có chút mất khống chế..
Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, càng ngày càng lớn, như là ở ngoài sân.
Tiêu Khôn Hoằng cụp mặt cô vợ nhỏ đang cau mày, anh vô thức bịt tai Thi Nhân lại, không muốn cô bị đánh thức.
Một lúc sau, âm thanh đó dần biến mất.
Sau đó Tiêu Khôn Hoằng buông tay, lặng lẽ đứng dậy, mặc áo khoác vào, bước ra khỏi cửa phòng.
Tiêu Khôn Hoằng đứng trên tầng hai nhìn thấy nhiều dân làng đang đứng tụ tập ngoài sân.
Có một vài người nhìn rất quen mắt, đây không phải mấy tên côn đồ cắc ké đã đụng độ với Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đêm qua, còn có gia đình của bọn họ sao?
Lúc này bên ngoài lại xảy ra cãi vã, âm thanh còn lớn vừa rồi.
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên không vui, lại tự tới tím chết?
Anh bước xuống lầu, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, trợ lý đang đứng ở cửa chặn người, muốn đem mọi người sang một bên để giải quyết, nhưng không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng lại đi ra.
Trợ lý kính cẩn lùi lại một bước: "Thưa anh, bọn họ tới đây để tìm vợ của anh."
Tìm Thi Nhân?
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rất khó chịu, anh liếc mắt nhìn, đám người đó đột nhiên trở nên yên lặng.
Anh nhìn thẳng người đại diện trưởng thôn: "Ông nói đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!