Sau khi Diệp Tranh được băng bó, anh ấy ngồi trên xe lăn đi ra.
Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình rất u ám, sớm không bị thương, muộn không bị thương, nhưng lại bị thương trước mặt Mạc Tử Tây.
Sau khi bước ra ngoài, anh ta thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài.
Diệp Tranh nhìn thấy hai người quen thuộc, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống nói: "Làm sao, còn muốn đánh nhau một trận nữa à?"
"Không, không có, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đến đây là để xin lỗi."
Xin lỗi?
Diệp Tranh nhìn ra tình huống bên ngoài, đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh ta hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ nghĩ lại muốn xin lỗi?"
"Đại ca, là chúng tôi sai rồi, nhà họ Mạc anh rộng lượng bỏ qua."
"Tôi đã bỏ qua cho các người một lần, nhưng lại muốn tôi bỏ qua lần thứ hai? Dựa vào cái gì sau khi các người quýnh tôi, còn muốn tôi tha cho các người. Vậy các người muốn tôi đánh chết các người, sau đó muốn các người tha thứ cho tôi?"
Bên kia bàng hoàng không còn gì để nói.
Nhưng những đàn ông và phụ nữ trung niên đứng dậy, nhìn Diệp Tranh: "Thưa cậu, cậu là ông chủ lớn, chúng tôi chỉ là những người nông thôn không có học hành gì, tôi cũng biết con trai tôi đã phạm sai lầm, nhưng có thể vì chúng nó còn nhỏ mà bỏ qua lần này không?"
"Đúng vậy, mọi người đều là người trong thôn, cậu đừng vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn chuyện."
"Thi Nhân, cháu đã ăn đồ ngọt của chúng tôi khi còn bé, cháu quên rồi sao?"
Một người một lời, mang ý chỉ trích, nói Thi Nhân bọn họ hùng hổ dọa người, không có tình cảm.
Thi Nhân vốn là không có ý định truy cứu, cô cũng biết Diệp Tranh và Mạc Tử Tây sẽ không truy cứu, có lẽ đó chỉ là một lời xin lỗi là sẽ được bỏ qua.
Nhưng không ngờ cha mẹ của đối phương kia lại nói chuyện như vậy.
Thi Nhân cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Cái gì mà là đứa trẻ vẫn còn nhỏ? Thoạt nhìn, họ đều là những thanh niên ở độ tuổi đôi mươi, còn làm côn đồ trêu đùa cô gái, sau bị dạy dỗ một trận, chúng không sợ còn gọi người đến đánh hội đồng.
Nếu không phải Diệp Tranh ra tay ngăn cản, Mạc Tử Tây quay lại báo cho người đến cứu, thì cô vẫn không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mắt thấy bị dạy dỗ, bây giờ lại muốn đánh bài tình cảm, không chịu thừa nhận con mình phạm sai lầm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải cái làng nhỏ này cũng gặp nguy hiểm sao?
Nếu cuộc sống yên bình của làng nhỏ này bị phá hoại bởi một số người, thì bảo vệ an ninh của thị trấn sẽ là một vấn đề rất lớn.
Khó khăn lắm trấn nhỏ này mới tốt hơn, Thi Nhân không muốn trở nên tồi tệ vì những người này.
Nụ cười trên mặt Thi Nhân tắt dần: "Xin lỗi, tôi không tham gia vào chuyện này nên không đủ tư cách để nói chuyện. Người trong cuộc không phải là tôi."
Diệp Tranh nghe thấy ý của Thi Nhân, anh ta ngẩng đầu lên nói tiếp: "Sau khi đánh tôi thành ra như vậy còn không muốn giải quyết gì sao? Tôi sẽ gọi cảnh sát, để cảnh sát tới xử lý chuyện này."
"Đừng gọi cảnh sát."
"Nếu báo cảnh sát, con nhà chúng tôi có tiền án, thì sau này còn sống thế nào đây?"
Đám người kia nghe nói báo cảnh liền luống cuống.
"Thi Nhân, dù sao người này cũng đi cùng cháu, tôi muốn nói chuyện với cháu."
"Đúng vậy, Thi Nhân, cô không thể nhìn người trong thôn vào tù đúng không? Hiện tại cô đã kết hôn với một người đàn ông giàu có, cũng đừng nên trở mặt không nhận người vậy chứ."
"Đúng vậy, khi mẹ và bà của cô còn sống, chúng tôi từng có mối quan hệ tốt. Cô không thể vô tình như vậy được."
Mọi người đều tập trung ánh mắt vào Thi Nhân, tựa như cái gì cũng không nói là không được.
Cái này rõ ràng là bắt cóc có tâm.
Sắc mặt Thi Nhân trở nên khó coi, cô cảm thấy mình đối với những người trong làng đã rất tốt rồi, vậy mà bọn họ còn trả đũa cô.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Thi Nhân, nhìn vài người dân làng đang nói, vẻ mặt lạnh lùng: "Sao, còn muốn cắn trả lại? Chính con của các người gây ra, chứ không phải là chúng tôi."
Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng nhìn rất đáng sợ.
Các cặp vợ chồng trung niên liếc nhau, có chút sợ hãi người đàn ông trước mặt này.
Kế bên anh là Mạc Tử Tây đứng ở bên cạnh Diệp Tranh nói: "Tôi nói cho các ngừơi biết, chuyện này hôm nay chưa xong đâu, con của các người dám đả thương bạn trai của tôi, cho dù là ông trời tới, chúng ta cũng không bỏ qua đâu. Tôi phải tống hai tên lưu manh này vào tù để cho chúng biết rằng tội ác của chúng phải bị trừng phạt."
Lời nói của Mạc Tử Tây vừa dứt, mấy người ấy đột nhiên khóc lên.
"Cha mẹ, con không muốn ngồi tù."
"Tôi cũng không muốn vào tù, nếu vào tù, tôi không muốn sống nữa, nhà tôi đơn chiếc có ba thế hệ.”
Có một mớ hỗn độn ngoài sân.
Người đại diện trưởng thôn nhìn đám người ấy thật sự không đành lòng, ông lặng lẽ đi đến bên cạnh Thi Nhân: "Cô Thi, chuyện này cháu có thể từ từ nói được không?"
"Cháu không có tư cách nói gì cả."
Thi Nhân vốn định nghĩ vậy, nhưng bây giờ cô ấy không định làm như vậy.
Nếu có cha mẹ như vậy, hai người này ở làng nhỏ này nhất định sẽ trở thành lưu manh.
Cô ấy không muốn vậy.
Bầu không khí tồi tệ không xoa dịu được.
"Thi Nhân, cô không thể tuyệt tình như vậy được, cô nhất định là có cách?"
"Thi Nhân, tôi quỳ xuống xin cô đó, xin hãy cứu con trai tôi."
Nhóm người kia biết chỉ có thể nhờ Thi Nhân, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Thi Nhân, muốn cô lên tiếng giúp đỡ.
Nếu Thi Nhân chịu mở miệng, nhất định mọi chuyện sẽ thay đổi.
Thi Nhân rất hoảng sợ, không ngờ bọn họ lại quỳ xuống cầu xin sự giúp đỡ của Thi Nhân khiến cho cô không ứng phó kịp.
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vợ nhỏ trong lòng, nhìn chằm chằm những con người đang quỳ trên mặt đất: "Đừng làm tới như vậy, các người cầu xin nhầm người rồi."
Những người đang quỳ trên mặt đất bỗng sững sờ, không ngờ chồng của Thi Nhân lại mạnh mẽ đến mức không cho họ một cơ hội tình cảm nào cả.
Họ liếc nhìn Diệp Tranh và bạn gái của anh ta, nhất thời cảm thấy hy vọng rất mong manh.
Dù sao người động thủ cũng chính là con trai họ.
Những người này hẳn đều là người có tiền, căn bản cũng không thiếu tiền, cho nên bọn họ không còn biện pháp gì nữa.
Tiêu Khôn Hoằng dẫn Thi Nhân rời đi, hoàn toàn không để ý đến những người đang khóc bên ngoài, anh thấy nhiều rồi, nên cũng không quá mềm lòng?
Chỉ còn lại Diệp Tranh và Mạc Tử Tây.
Diệp Tranh nhìn đám người kia: "Kẻ lưu manh như con trai các người cũng đủ tư cách để được tha thứ sao? Đưa bọn họ đến đồn cảnh sát xử lí, nói không chừng có thể làm người lần nữa."
"Đúng vậy, còn nhỏ tuổi không lo học hành gì chỉ biết trêu chọc các cô gái, muốn dùng tuổi còn nhỏ để làm cái cớ à, nhưng tuổi còn nhỏ cũng không làm vậy được."
Mạc Tử Tây nhìn thấy hai tên côn đồ này liền tức giận.
Cặn bã đúng là cặn bã, cứ khi có chuyện xảy ra thì có người nhà đến quỳ xin lỗi, chẳng có trách nhiệm đàn ông gì cả.
Loại người này nên đưa về đồn cảnh sát để được giáo dục và cải tạo, nếu không sau này nhất định sẽ gây ra tai họa lớn.
"Tôi nói này cô gái nhỏ, cô không thể nói bậy bạ như vậy được. Cái gì mà con trai tôi là côn đồ là cặn bã, nếu như không phải là cô ăn mặc như vậy, nửa đêm đến quán bar cố ý tán tỉnh đàn ông, thì làm sao sẽ phát sinh ra chuyện này."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!