Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

"Có chuyện gì vậy? Sao lại thở dài."

Tiêu Khôn Hoằng đến bên cạnh cô, thấy sân đặt rất nhiều đặc sản, những thứ này, mấy ngày họ ở đây, thường được ăn.

Anh cảm thấy miệng mình bị hư rồi.

Thời gian ở đây, anh cảm thấy vô cùng thoải mái , trước đây không bao giờ nghĩ rằng cuộc sống sẽ trở nên có ý nghĩa như vậy.

"Anh xem đống đồ ăn này, chúng ta cũng đem không hết, phải làm sao đây."

Thi Nhân cảm thấy đau đầu.

"Có thể đem đi."

Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào mấy món đặc sản trong sân: "Chuyển bằng máy bay về, đem mấy món này về, mợ Hồng có lẽ sẽ rất vui."

Sau tất cả, mợ Hồng đã rất chú ý đến việc chăm sóc sức khỏe, hận không thể trồng một vườn rau đằng sau sân.

Thi Nhân trả lời: "Đúng vậy.”

Tiêu Khôn Hoằng cũng đã nói vậy rồi, chắc chắn có thể đem hết về được, về quê ăn tết đem theo đặc sản có lẽ đã là tiêu chuẩn của tất cả mọi người rồi nhỉ.

Có một loại năm được gọi là cốp xe về nhà sau năm mới!

Cốp xe đầy tình yêu thương của cha mẹ!

Trước khi đi, Thi Nhân nhìn chú Khôn, ba đứa trẻ vây xung quanh ông cụ nói chuyện với nhau, có một chút quyến luyến.

Chú Khôn rõ ràng cũng rất không đành, nhưng ông ấy biết ngày chia tay không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ đến.

Thi Nhân nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng và nói: "Chú Khôn không đồng ý đi cùng chúng ta sao?"

"Uhm, em đi thuyết phục lại xem."

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy chú Khôn ở đây một mình, không thích hợp.

Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, Thi Nhân nhất định sẽ không vui vẻ gì.

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy không thể để một điểm yếu của mình ở đây, nó là quá mạo hiểm.

Thi Nhân là người trọng tình cảm, không may chú Khôn bị bắt dùng để đe dọa Thi Nhân, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Cách tốt nhất để tránh một điều phức tạp xảy ra, là không để điều đó có thể xảy ra.

Vậy giải pháp tốt nhất là đưa chú Khôn đi cùng.

Nhưng ông cụ thì có tuổi và rất bướng bỉnh.

"Em đi khuyên chú."

Thi Nhân biết suy nghĩ của Tiêu Khôn Hoằng, cô cảm thấy chú Khôn cũng đã lớn tuổi rồi, ở đây không có người thân ở bên cạnh, trong trường hợp xảy ra tai nạn, cũng không có ai bên cạnh chăm sóc.

Sau khi cô trở về, công việc cũng sẽ rất bận rộn, sẽ không thể quan tâm chu đáo tới chỗ này được.

Cô cho rằng nên đưa chú Khôn đi cùng, sang năm có lẽ vụ án của anh Ngô Hành cũng được điều tra không sai biệt lắm rồi, đến lúc đó nếu chú Khôn ở ngay bên cạnh thì cũng thuận tiện hơn.

"Chú Khôn."

Khi Thi Nhân đến sân kế bên, thấy ông đang chuẩn bị một cái gì đó, vừa nhìn đã thấy là món đồ mà trẻ con yêu thích.

Cô ấy bất lực nói: "Chú đừng cực khổ quá, đừng chiều hư tụi trẻ con.”

Những ngày này, chú Khôn đã làm rất nhiều món đồ thủ công cho tụi trẻ con.

Ngày lạnh như này, mắt của người già cũng không phải là rất tốt, nhưng cứ cố chấp làm rất nhiều đồ chơi.

Thi Nhân có thể cảm nhận được lòng quan tâm của chú Khôn đối với trẻ con.

"Không cực khổ, chú đời này có thể không có người nối dõi nữa rồi, con của cháu cũng là cháu trai, cháu gái của chú, người một nhà thì không nói hai lời."

"Nếu chú đã thích tụi trẻ con như vậy, hãy đi cùng với chúng cháu đi."

"Chú không đi theo làm gánh nặng mấy đứa đâu, còn phải nhờ các cháu chăm sóc chú".

Thi Nhân nhìn chú Khôn: "Chú khi nào thì làm gánh nặng cho tụi cháu rồi, là tụi cháu nhờ vả chú chăm sóc 3 đứa nhóc, bình thường cháu và Tiêu Khôn Hoằng làm việc rất bận rộn, không có thời gian để chơi cùng với bọn nhỏ. Chúng cháu có thể yên tâm hơn nếu có chú ở đó."

"Có phải Khôn Hoằng đã nói với cháu là vạn nhất về sau có người trở lại dùng chú để đe dọa cháu không?"

"Chú Khôn, anh ấy là một người suy nghĩ đơn giản và thẳng thắn như vậy, chú đừng để bụng. Cháu chưa bao giờ nghĩ về điều đó, chỉ nghĩ rằng chú đang ở đây một mình, có chuyện gì xảy ra cháu cũng tới không kịp."

Ông mỉm cười và trả lời: "Chú không trách cậu ấy. Ngược lại, chú cảm thấy có cậu ấy ở bên cạnh, chú không cần phải lo lắng có người sẽ làm hại cháu.”

Tiêu Khôn Hoằng rất cẩn thận, những người kia có lẽ cũng không được dễ dàng.

Như vậy, ông cũng càng cảm thấy yên tâm hơn.

"Nếu như vậy, chú cùng với tụi cháu quay về đi, sau này chuyện của anh Ngô Hành xử lý xong rồi hai người quay lại đây sau."

"Thi Nhân à, cháu thực sự tin nó vô tội đến vậy sao?"

"Vâng, cháu tin."

Chủ yếu là con người của ông cụ Tiêu có vấn đề, nên cô mới cảm thấy anh Ngô Hành tốt hơn nhiều.

Hy vọng có thể tạo được nhiều cảm tình tốt một chút, để chú Khôn biết thêm về Tiêu Khôn Hoằng và người đàn ông này cùng với người nhà họ Tiêu là không giống nhau.

Chú Khôn nhắm mắt: "Để chú nghĩ lại đã."

"Vâng, chúng cháu sẽ xuất phát sau bữa ăn sáng, hy vọng chú có thể đi cùng chúng cháu."

Thi Nhân nhìn ông và thấy bà ngoại trong ký ức của mình, nhưng cô chưa gặp qua ông ngoại, nhưng nhìn chú Khôn, cô cảm thấy ông ngoại nếu còn sống có lẽ cũng sẽ không khác mấy.

Những gì xảy ra với bà ngoại năm ấy, sau khi bị che giấu quá lâu, cuối cùng đã lộ ra một số manh mối.

Cô sẽ tiếp tục tìm hiểu những gì bà đã trải qua.

Bà ngoại cô đã sống một cuộc đời cẩn thận, khiêm tốn để bảo vệ cô và mẹ.

Cô nghĩ rằng bà phải có những bí mật không thể nói, và có lẽ cũng có sự bất công.

Cô phải tìm ra.

--

Vào buổi tối, tất cả mọi người trở về phòng sớm.

Cuối cùng thì, ngày hôm sau sẽ phải rời đi rồi.

Ba đứa nhỏ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với bạn bè, tâm trạng không phải là rất tốt, sớm trở về phòng nghỉ ngơi rồi.

Diệp Tranh định nghỉ sớm nhưng không thấy Mạc Tử Tây trong phòng.

Anh ta tìm một vòng, từ các vệ sĩ hỏi ra được Mạc Tử Tây sau khi ăn tối thì đi ra ngoài rồi, theo hướng đi thì có lẽ là đi ra ngoài mua sắm.

Diệp Tranh thắc mắc, đêm hôm lại đi mua sắm? Cũng không dần theo người, người phụ nữ này luôn bất cẩn như vậy, làm cho người ta lo lắng có biết không?

Anh ta vội vã đi ra ngoài kết quả tìm một vòng nhưng cũng không thấy ai cả.

Gấp tới Diệp Tranh cả người đổ mồ hôi.

"Anh bạn, cô gái mà anh đang tìm có phải là người nhà Thi Nhân ở cuối hẻm không?"

"Vâng, chính là cô gái đó. Có gặp qua không?"

“Gặp qua, đi hướng bên kia rồi, tôi nghe nói có hai quán bar mới mở ở đằng kia, nhưng con đường này không dễ đi, lại còn là một cô gái.”

Diệp Tranh còn không nghe hết, đi thẳng vào ngõ.

Anh ta nổi điên, chạy qua thì thấy biển hiệu của quán bar, và nghe thấy tiếng của Mạc Tử Tây.

Mạc Tử Tây đứng bên ngoài, có hai người đàn ông bao vây xung quanh cô ấy.

"Này, làm cái gì thế?"

Sau khi Diệp Tranh chạy qua đó, đối phương vẫn thập phần kiêu ngạo: “Yo, lại tới thêm một đứa, mày có biết đây là đâu không? Hai anh đây lớn lên ở đây, muốn kiếm chuyện cũng không xem lại xem, aiyo.”

Lời còn chưa dứt thì Diệp Tranh đã động thủ.

Không lâu sau, cả hai đều ngã xuống đất, khóc lóc trong đau đớn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!