Sau khi chuyện này được giải thích, Thi Nhân nghĩ rằng người đàn ông này vẫn còn một chút đáng yêu.
Đột nhiên bàn tay thấy ấm áp, là anh nắm tay cô, hai người đi bộ cạnh nhau trên đường phố, một cách tĩnh lặng.
Hai người cứ đi như vậy, họ đi đến cuối con đường, phía bên kia sườn đồi là mộ của ông ngoại và bà ngoại.
Hai người dừng lại.
Khóe miệng Thi Nhân cong cong: "Tiêu Khôn Hoằng."
"Hmm?"
"Anh có yêu em không?"
Anh bất thình lình dừng lại có chút thốt không nên lời.
Thi Nhân ngước lên: "Anh không trả lời là ý gì, lẽ nào là không yêu em sao?"
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người, ôm chặt người trong vòng tay của mình: "Cảm thấy hơi ngượng một chút."
“Còn có thứ có thể khiến anh thấy ngượng sao?”
Anh khẽ chạm vào mũi cô: "Tại sao lại hỏi câu đó?"
"Đột nhiên muốn hỏi, sao, anh không dám trả lời ư?"
Anh cúi đầu hôn cô, nhưng bị Thi Nhân né đi, cô bĩu môi : "Hình như anh đó giờ chưa từng nói qua câu yêu em.”
"Anh yêu em."
Sau khi nghe ba từ này, Thi Nhân ngước nhìn lên anh, nhưng đầu lại bị anh ôm chặt vào lòng ngực, không thể nhìn lên và nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng.
"Anh ghì em lại làm gì?"
Thi Nhân nằm trong vòng tay của anh, giọng nói có hơi ngột ngạt.
Anh đặt cằm lên đầu cô, có một chút không tự nhiên: “Em có thể cho là anh đang xấu hổ cũng được.”
Tiêu Khôn Hoằng thực sự chưa bao giờ nói những lời này qua, lúc trước anh cảm thấy những từ này là vô nghĩa, nhưng bây giờ anh đột nhiên hiểu ý nghĩa của ngôn ngữ này.
Nói yêu cô như thể trái tim sống lại vậy.
Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt người trong vòng tay của mình, dường như đang có cả thế giới.
Xấu hổ ?
Cô không thể tưởng tượng được người đàn ông lúc nào cũng cao cao tại thượng, lạnh lùng như vậy…lại cảm thấy xấu hổ.
Thi Nhân ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh.
Người đàn ông này, luôn làm cô an tâm.
Về nhà lần này, cô cảm thấy tình cảm giữa mình và Tiêu Khôn Hoằng dường như tốt hơn nhiều.
Sau khi trở lại vào buổi tối, cô sẽ làm món thịt nướng nước Singapo, lần này là Mạc Tử Tây đích thân xuống bếp hướng dẫn cô nấu ăn.
Sau khi đi dạo bên ngoài, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng trở về, đã thấy bên trong nhà mọi người bận rộn lên xuống, kệ nướng cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Họ bước vào cửa, thấy ba đứa nhỏ đang quay quanh một cái kệ nướng, Mạc Tử Tây và Diệp Tranh đang bận nướng thịt, miệng vẫn còn đang tranh luận gì đó.
Chú Khôn ngồi kế bên, đem củi cho lò sưởi, bên trong có lẽ còn có một con gà nướng.
Món ăn này là món ưa thích của mọi người.
Khi nhìn thấy cảnh này, Thi Nhân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc gần kề, ở ngay trong tầm tay mình, cô căn bản không cần phải ghen tị với người khác.
Cô nhìn lại Tiêu Khôn Hoằng, đưa ra một nụ cười tươi: "Đi, ăn tối thôi."
"Uhm."
Anh đi theo cô, khi anh nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy cả trái tim mình đã bị bắn trúng.
Đột nhiên anh cảm thấy mình đang đứng ở trung tâm của hạnh phúc.
Cảm giác của hạnh phúc chính là ấm áp, như ngọn lửa.
Thịt nướng vào buổi tối, hương vị quả không phải là tầm thường, thịt nướng nấu với lá nguyệt quế có chút khác biệt
Chú Khôn nếm một miếng thịt nướng và đột nhiên dừng bàn tay lại.
Thi Nhân nhận thấy nét mặt của chú Khôn: "Chú sao vậy ạ ?"
Chẳng lẽ lá nguyệt quế này có vấn đề?
"Không có gì, chỉ là mùi vị hơi khác."
Chú Khôn nhanh chóng thay đổi chủ đề không tiếp tục vấn đề đó nữa, chú nhìn món gà nướng: “Nhanh nhanh chia ra ăn thôi, đừng để nguội rồi thì mất ngon.”
Thi Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục ăn.
Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng đã nhìn thấy chú Khôn, mặc dù mùi vị này đối với ông lão mà nói, chắc hẳn phải có một câu chuyện phía sau, nhưng chú Khôn không nói gì.
Lá nguyệt quế này, có thể có một câu chuyện gì đây.
Tất cả mọi người ăn uống đầy đủ, gà núi nướng rất được yêu thích, các vệ sĩ cũng ăn rất vui vẻ.
Mặc dù không thể về nhà đón năm mới, nhưng ở đây cũng tính là đón một cái tết náo nhiệt, ông chủ hào phóng, thực phẩm cũng được làm rất tốt, về cơ bản là Tiêu Khôn Hoằng ăn gì, thì họ ăn đó.
Sau khi ăn tối, Thi Nhân bị Mạc Tử Tây lôi đi, giống như là có gì đó để nói.
Diệp Tranh cảm thấy nhàm chán, theo ba đứa nhỏ ra cửa đốt pháo.
Sân vườn trở nên yên tĩnh.
Tiêu Khôn Hoằng kéo ghế ngồi bên cạnh chú Khôn, giúp ông lão thêm củi: "Món gà núi nướng của chú đã chinh phục được tất cả khẩu vị của chúng cháu, có suy xét về việc sẽ cùng tụi cháu trở về không?"
"Chú không đi đâu, một lão già như chú nào có thể giúp gì được, không thể ăn bám mãi được."
"Chú Khôn, gia đình chỉ có cháu và bà xã và ba đứa con, không có người lớn tuổi nào khác. Bình thường cháu và Thi Nhân đều rất bận rộn, đám trẻ xung quanh cũng không có người lớn tuổi canh chừng, nếu có chú đi cùng thì cháu và Thi Nhân cũng sẽ an tâm hơn.”
Chú Khôn lắc đầu: "Khôn Hoằng cháu có điều kiện rất tốt, mời bảo mẫu chăm sóc tụi nhỏ cũng giống nhau mà thôi."
"Chú Khôn, lần này chú đi cùng chúng cháu, quay về còn có thể xem vụ án của con trai chú. Ở đây cách thành phố quá xa, có việc gì cũng đều không thuận tiện. Còn nói tới lần trước có chuyện, không biết được đối phương có lại tới tìm chú hay không?”
"Chú sẽ tự bảo vệ mình, không để bị lừa lần nữa."
Tiêu Khôn Hoằng thấy ông bướng bỉnh, anh mím đôi môi mỏng : "Cháu xin lỗi, cháu không thể tin chú được. Vạn nhất đối phương dùng chú để đe dọa Thi Nhân thì phải làm sao?"
Chú Khôn im lặng.
Lời cuối cùng, đó mới là điều anh quan tâm nhất.
Ông không sợ chết, dù gì ông cũng sống đủ rồi, nhưng nếu đối phương dùng ông để đe dọa Thi Nhân điểm này ông cũng không chịu được.
"Chú Khôn, đợi sau khi chuyện của bà ngoại Thi Nhân xử lý ổn thỏa, cháu sẽ đích thân đưa chú quay về dưỡng lão. Lúc đó vụ việc của con trai chú có lẽ cũng xong xuôi rồi."
Chú Khôn ngần ngại không nói gì, ông chỉ im lặng thêm củi.
Ông đang phân vân, không biết phải chọn thế nào.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục: "Vừa nãy chú thử món thịt nướng, rõ ràng thần sắc không đúng, là có điều gì muốn nói sao?"
Ông lão nhìn vào ngọn lửa bên trong lò sưởi, có cái gì đó chiếu sáng trong ánh mắt sâu thẳm ông.
Nửa tiếng sau, ông nói: "Mùi vị này, giống y như mùi vị lúc trước bà ngoại của Thi Nhân từng nấu.”
Giờ đây nghĩ lại, dường như bà của Thi Nhân là người nước Singapore.
Tuy nhiên, chính là không biết được bà ngoại của Thi Nhân đã trải qua chuyện gì mới bị người khác đuổi bắt tới tận bây giờ, đến việc dẫn theo Thi Nhân bây giờ cũng có nguy hiểm.
Cả hai đều im lặng.
Tiêu Khôn Hoằng nói: "Bây giờ chú không cần phải trả lời cháu ngay, vẫn còn thời gian một vài ngày."
Anh nhất định sẽ loại bỏ mọi mối đe dọa đến Thi Nhân.
--
Thời gian nghỉ tết, chớp mắt đã qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!