Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Thì sao? Bớt nói nhảm đi, đưa ảnh ra!”
“Đừng vội, ảnh của em gái đó ở trong máy ảnh rồi, nói là copy ảnh ra rồi mới gửi ảnh cho em.”
Vẻ mặt Diệp Tranh đắc ý: “Có phải em cừ lắm không, sắp tìm được người đàn ông sau lưng kia rồi!”
“Tìm được rồi à?”
Lúc này, Thi Nhân vừa từ phòng Mạc Tử Tây ra, nghe thấy Diệp Tranh nói đã tìm được người phía sau rồi.
Diệp Tranh cười, trả lời: “Đó là chuyện đương nhiên, cũng không nhìn xem em là ai. Nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng nhất. Chuyện quan trọng nhất lúc này đó là mọi người cũng đã từng gặp người thanh niên đó rồi.”
“Bọn tôi cũng từng gặp rồi à?”
Thi Nhân có hơi không hiểu.
Diệp Tranh thân thiện gợi ý: “Máy ảnh.”
Thi Nhân hoàn hồn: “Bóng lưng mà Mạc Tử Tây vô tình chụp được à?”
“Chính xác, chính là tên mặt trắng đó. Nhưng mà hai cô gái tôi gặp được ở nhà dân lần này ấy, ảnh người ta chụp được không phải là góc nghiêng đâu mà là chính diện.”
Diệp Tranh nói với vẻ nghiêm nghị: “Nhưng bây giờ phải đợi cô gái đó copy ảnh trong máy ảnh ra đã.”
“Vậy cậu nhìn thấy bức ảnh trong máy ảnh rồi à?”
“Phải, nếu không thấy sao em dám xác nhận được!”
Thi Nhân nói với vẻ nghi ngờ: “Thực ra em có thể trực tiếp lấy điện thoại rồi chụp lại bức ảnh trong máy ảnh mà, pixel của điện thoại thời nay cũng tốt lắm, chắc là có thể chụp được thôi. Không cần phải phiền phức thế này đâu.”
Bầu không khí lập tức lặng xuống.
Tiêu Khôn Hoằng cười: “Ra đường không đem theo não à?”
Diệp Tranh che mặt: “Ôi vãi, sao em lại quên cái này được nhỉ.”
Thi Nhân cười nói: “Không sao, đợi bên kia gửi, cậu đi trước đi, Tử Tây đang ở trong phòng đợi cậu đấy.”
Diệp Tranh bị đả kích, cầm băng vệ sinh đi vào trong.
——
Bên ngoài, Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh nói đúng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
Anh xem, chẳng phải bây giờ đã có tin tức rồi sao?
Nhưng cô thật sự không ngờ đó là Cố Văn Trình, rốt cuộc anh ta là ai chứ?
Tại sao anh ta lại đến tìm bà ngoại?
Đây đều là những câu đố không thể giải được!
“Đừng nghĩ nhiều như vậy!”
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô, chuyển đề tài: “Lát nữa ăn bữa cơm giao thừa, em làm món gì ngon vậy?”
“Mấy món đặc sản, rất nhiều món đều là đặc sản địa phương, rất lâu rồi em chưa được ăn, vì thế cũng muốn nếm thử mùi vị xem thế nào.”
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Nghe nói mười hai giờ tối ở quảng trường nhỏ có bắn pháo hoa, là anh tài trợ à?”
“Ừm, năm mới bắn pháo hoa thì mới vui.”
Vốn dĩ Tiêu Khôn Hoằng không có hứng thú với những việc này, nhưng từ sau lần đó từ nhà họ Mạc về, anh phát hiện cô vợ nhỏ, và cả ba bạn nhỏ đều thích pháo hoa,
Họ đã thích, vậy thì làm một chút cũng không có gì.
Thi Nhân kéo tay anh: “Anh còn mua cho con nhiều pháo nổ như vậy, cho nên bọn trẻ ở trấn nhỏ đều bị thu hút. Anh như vậy có phải là quá xa xỉ, quá chiều con rồi không?”
Vốn dĩ ở trấn nhỏ không bán nhiều pháo nổ.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng chiều con nên anh đã mua hết, sau đó còn bảo người ra chở nguyên một xe đến, để bọn trẻ ở trấn nhỏ có thể chơi.
Mỗi tối, ở đầu ngõ sẽ có một đám trẻ con chạy nhảy tung tăng, nghe vô cùng náo nhiệt.
Ba đứa nhỏ cũng đã thuận lợi hòa nhập với đám trẻ ở trấn nhỏ, chơi đùa cùng với mọi người. Hơn nữa, ở trấn nhỏ ba đứa nhỏ cũng rất nổi tiếng, mọi người cũng rất thích ba anh em sinh ba này.
Tất cả những điều này đều là cố gắng thầm lặng của Tiêu Khôn Hoằng.
Trước đây, vì bà ngoại là người bên ngoài đến, cho nên sau khi ông ngoại mất, thực ra ở trấn nhỏ bà không có bạn, phần lớn thời gian đều sống lủi thủi một mình.
Ở nơi bé nhỏ này, rất dễ bị người khác bắt nạt, bị người khác đàm tiếu.
Bây giờ, vi Tiêu Khôn Hoằng đến đây nên những thứ này đều đã biến mất. Một số hàng xóm cũ gặp được Thi Nhân sẽ nói bà ngoại may mắn, chỉ là ra đi sớm quá.
Tiêu Khôn Hoằng rất biết cách làm thế nào để lấy lòng người.
Anh luôn làm những việc nhỏ nhặt này để bạn cảm thấy anh rất chu đáo, anh sẽ đặt tất cả những gì liên quan đến bạn trong lòng.
Thi Nhân dựa vào lòng anh: “Nếu bà ngoại còn sống, nhất định bà sẽ rất thích anh.”
“Ừm, anh sẽ cố gắng.”
Tiêu Khôn Hoằng chưa từng cảm thấy có gì khó khăn, những chuyện này đều là công việc dễ dàng.
“Với cả đặt camera trong ngõ cũng là anh làm à?”
“Ừm, để an toàn nên đặt một cái cũng tốt mà.”
Thi Nhân quay đầu nhìn anh: “Em cảm động đến mức không biết phải nói gì mới tốt.”Cô chưa từng hối hận khi gặp được Tiêu Khôn Hoằng.
——
Lúc ăn cơm tối, ba bạn nhỏ mới miễn cưỡng về nhà, không ngoài dự đoán, quần áo trên người đều lấm bẩn.
Lúc đầu, ba bạn nhỏ vẫn còn là trẻ thành phố nên đi đến đâu cũng sạch sẽ đẹp đẽ.
Hiện tại cả ba đều đã quen với con đường của trấn nhỏ, trở thành em bé nông thôn chính cống rồi.
“Mẹ, ăn cơm thôi, con vẫn còn muốn đi chơi.”
Bánh Bao và Gạo Nếp cũng rất vui vẻ, ở đây chơi rất thú vị.
“Mau rửa tay đi, sau đó nghiêm túc ăn cơm, ăn xong rồi lại ra ngoài chơi tiếp.”
Thi Nhân cũng không ngăn con, dù sao thì một năm chỉ có một lần, nên để bọn trẻ chơi cho vui vẻ.
Lúc ăn cơm, Mạc Tử Tây với Diệp Tranh mới từ trong phòng đi ra, hai người thế mà lại không cãi cọ nhau nữa.
Trên bàn đầy đồ ăn ngon, trong đó có món gà núi nướng do chính tay chú Khôn là, đây là món mà bọn trẻ đã gọi.
Lúc chú Khôn ngồi vào bàn ăn thì đột nhiên lau nước mắt: “Chú không ngờ đời này mình còn có thể được ăn bữa cơm giao thừa, đúng là đã lâu lắm rồi.”
“Chú Khôn, giờ này năm sau sẽ có cả anh Ngô nữa, nói không chừng còn có cả chị dâu cùng đón năm mới ấy chứ.”
Thi Nhân kéo tay chú Khôn, nở một nụ cười điềm tĩnh.
Ông ấy gật đầu, sẽ có một ngày như vậy.
Mọi người đều đến đông đủ cả rồi, chú Khôn nhìn ba bạn nhỏ, sau đó nói: “Ăn cơm thôi, phải ăn hết đấy.”
“Nào nào nào, dô một cái, dô một cái.”
Diệp Tranh cầm ly đầu tiên, sau đó mọi người cùng nâng ly, Thi Nhân cười nói: “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”
Trong đêm, xung quanh chốc chốc lại vang lên tiếng pháo nổ.
Trước thềm năm mới!
Lần này ba bạn nhỏ rất tự giác ăn cơm, ăn xong thì ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài chơi.
Chỉ còn lại mấy người lớn ăn cơm.
Mạc Tử Tây nhìn lên trời: “Đúng là ở đây đón năm mới thú vị hơn.”
Ở nhà không có gì thú vị, tất cả những người ta kéo đến nhà họ Mạc, có mấy ai là thật lòng muốn chúc tết chứ.
Thi Nhân cười nói: “Cũng rất lâu rồi chị không đón năm mới náo nhiệt thế này.”
Trước đây lúc ở Mỹ, không khí đón năm mới rất ảm đạm, không giống như trong nước.
Đúng là phải ở trong nước đón năm mới thì mới có không khí.
Lúc này, Diệp Tranh đột nhiên lấy điện thoại ra: “Này, ảnh đến rồi.”
“Ảnh gì?”
Mạc Tử Tây nghiêng đầu sang nhìn: “Ôi trời ơi, đây chẳng phải là ảnh chính diện của anh đẹp trai kia à? Sao anh lại có chứ?”
Lần trước cô ấy chụp được góc nghiêng, cuối cùng lại bị Diệp Tranh lòng dạ hẹp hòi xóa mất.
Bây giờ lại có cả ảnh chính diện.
Mạc Tử Tây kinh ngạc nhìn Diệp Tranh: “Lẽ nào, anh thật sự thích gu này à?”