Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Cố gắng hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là đã có chuyện gì.”
“Ông ấy vừa mới tỉnh, có lẽ cần một ít thời gian để khôi phục tinh thần.”
Dù sao thì thôn trưởng cũng bị thương tương đối nghiêm trọng, bị đưa vào phòng cấp cứu chạy đua với tử thần mấy tiếng liền mới có thể kéo về được.
Nếu như không phải bác sĩ bọn họ mang theo xử lý khá tốt, thì có lẽ cũng không có thời gian đến bệnh viện nữa.
Thi Nhân thở phào: “Chỉ cần người không sao là được rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Trong lúc đó, Cố Văn Trình đã tới sân bay.
Anh ta ngồi trong phòng VIP, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Quả nhiên là như vậy!
Chậc chậc, đúng là đáng tiếc, không thể lấy được đồ.
Chỉ có điều, như vậy cũng không sao, trước mắt thứ đó không phải là quan trọng nhất.
Cố Văn Trình ngẩng đầu: “Phái người theo dõi đám Tiêu Khôn Hoằng bên kia, tôi muốn xác định rốt cuộc Thi Nhân có biết thân phận thật của bà ngoại của cô ta hay không.”
Nếu lúc trước bà già kia cứ luôn trốn tránh không chịu xuất hiện, chắc chắn sẽ vì mạng sống của mình mà không nói ra sự thật cho con cháu.
Không thì tại sao đến cả thôn trưởng cũng chẳng biết bà ta là ai?
Nếu như vậy, chuyện anh ta có thể làm được cũng rất nhiều.
Nếu như Thi Nhân đã tìm được quyển sách kia, chắc chắn sẽ nghi ngờ việc này có liên quan đến nhà họ Mạc. Vậy anh ta dùng chuyện này để giá họa cho nhà họ Mạc chẳng phải là quá tốt rồi sao?
Đến lúc đó, chắc chắn Thi Nhân sẽ rất hận nhà họ Mạc, sau đó đối đầu với nhà họ Mạc.
Mà vừa hay Mạc Đông Lăng cũng chẳng biết Thi Nhân là ai.
Dựa theo tính cách của Mạc Đông Lăng, thì Thi Nhân đã trở thành mối đe dọa với nhà họ Mạc, và chắc chắn Mạc Đông Lăng sẽ không từ bỏ ý đồ… Chậc chậc, đúng là trò hay tự giết lẫn nhau.
Như vậy anh ta có thể đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Đến lúc đó nhà họ Mạc cũng không thể chống cự được quá lâu.
Bất kể là như thế nào, anh ta đều cảm thấy không tệ, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Mạc Đông Lăng khi biết thân phận của Thi Nhân là gì, anh ta đã cảm thấy cực kì sảng khoái.
Ha ha, chuyện này cũng do nhà họ Mạc tự tìm thôi!
Cố Văn Trình nheo mắt, ánh sáng trong mắt chìm đi: “Nói cho Mạc Mỹ Đình biết, sau này không cần khách khí với tập đoàn Quang Viễn nữa.”
Càng không khách khí thì Thi Nhân mới càng không tin rằng nhà họ Mạc giở trò.
Lúc này, trợ lý vội vàng tới báo cáo: “Thưa anh, nhà họ Mạc tìm tới đây, đã đổi vé máy bay rồi, chúng ta sẽ đi luôn chuyến sau.”
“Đúng là dai như đỉa đói. Chỉ có điều chẳng bao lâu nữa sẽ có trò hay diễn ra thôi, mình cứ nhẫn nhịn một thời gian.”
Thật muốn xem dáng vẻ hối hận không kịp của Mạc Đông Lăng.
Trong chuyện của Mạc Mộng Thần, anh ta đã nhúng tay vào một lần rồi, nhưng vẫn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm.
Khi Mạc Đông Lăng đi tới phòng chờ VIP thì đã không thấy người đâu nữa rồi.
Tin tức được truyền về nước Singapore.
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng không thể nào đẹp cho nổi: “Đã điều tra được vì sao cậu ta xuất hiện ở sân bay chưa?”
Thằng tư vẫn luôn trốn tránh, lần này nhờ camera giám sát ở sân bay mới tra ra được nó.
Thế nhưng chỉ đến như vậy thôi, sau đó lại biến mất không rõ tung tích.
“Tạm thời chưa tra ra.”
“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm ra. Người đàn ông đó sẽ không vô duyên vô cớ đi đến nơi xa như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”
Mạc Đông Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nhìn trợ lý: “Điều tra thêm xem Mạc Tử Tây, Thi Nhân đi đâu.”
Sau khi trợ lý tìm kiếm xong, bất ngờ trả lời: “Chỗ mà cô hai tới nhất định phải đi qua sân bay này.”
Mạc Đông Lăng đứng bật dậy: “Quả nhiên là người đó đã phát hiện ra rồi!”
“Thưa anh, chúng ta có cần đi điều tra không?”
Mạc Đông Lăng chậm rãi xiết chặt tay, cuối cùng ngồi xuống: “Không, án binh bất động.”
Anh ta không biết trong nội bộ nhà họ Mạc có nội gián hay không.
Nếu như anh ta không thể hiện hay nói gì ra, thì nhất định thằng tư sẽ cho rằng mình không biết gì cả, tương kế tựu kế mới có thể kéo được người trong tối ra ngoài, sau đó chấm dứt hậu hoạn.
Em tư, lần này nợ mới nợ cũ, chúng ta cùng tính một lượt!
Mạc Đông Lăng gửi cho Mạc Tử Hàn một tin nhắn: “Hỏi Tử Tây xem con bé ăn tết ở đâu, nói là ông cụ hỏi con bé.”
“Con bé nói mình sẽ không về nhà ăn tết. Em thấy con bé tới một nơi rất xa, nghe nói là quê quán của một trong số những người bạn của nó, Thi Nhân.”
“Nghe nói quan hệ của Thi Nhân với Thi Đằng Sùng không tốt lắm.”
“Thi Nhân về nhà bà ngoại.”
Mạc Tử Hàn đã bí mật điều tra qua về Thi Nhân từ lâu, cho nên anh ta biết rõ Thi Nhân đi đâu về đâu.
“Anh cả, có chuyện gì sao?”
“Không có, mấy ngày nay em nhớ để ý bên con bé Tử Tây một chút, xem bên đó có phát sinh chuyện gì không. Cẩn thận một chút, đừng để Tử Tây phát hiện ra.”
“Em hiểu rồi.”
Mạc Tử Hàn nhắn lại một tin xong, bèn xóa sạch đoạn tin nhắn giữa hai người.
Cẩn thận bao giờ cũng tốt hơn.
Lúc này Mạc Mỹ Đình cũng đi tới: “Anh hai, dạo này em tiến bộ hơn nhiều rồi, nhưng mà gặp phải vài vấn đề, nên anh có thể giúp em xem thế nào được không? Chỉ là, em hơi lo lúc tham gia cuộc thi Vietnam international sẽ xảy ra sai sót gì đó.”
“Yên tâm, em sẽ không gặp phiền phức gì cả đâu.”
Mạc Tử Hàn cười lạnh đứng lên: “Nếu như em thật sự có người nào chướng mắt em, thì anh có thể giúp em.”
Trong mắt Mạc Mỹ Đình hiện lên ý cười: “Thế nhưng còn anh cả thì sao?”
“Bây giờ em là người của nhà họ Mạc rồi, em cũng biết tính cách của anh cả như thế nào. Chỉ cần anh không để lộ ra dấu vết gì, thì anh cả cũng sẽ chẳng ý kiến gì cả.”
Nụ cười trên mặt Mạc Mỹ Đình càng xán lạn hơn.
Cô ta biết mà, người thắng cuối cùng nhất định sẽ là cô ta. Chờ xem đi Thi Nhân, đến lúc đó tôi nhất định sẽ hung hăng dẫm cô dưới chân mình!
Tôi sẽ khiến cho cô, cùng với Tiêu Khôn Hoằng, sẽ phải nằm dưới chân tôi, bị dẫm nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu!
Mạc Tử Hàn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng nhìn Mạc Mỹ Đình, ý cười bên khóe miệng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sâu trong đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Trong thị trấn nhỏ.
Gần tới lúc qua tết, bầu không khí trong thị trấn cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, vì những điều phát sinh mà tâm trạng của Thi Nhân lại không được tốt lắm, chỉ ngồi yên một chỗ nhìn ba bánh bao nhỏ và đám trẻ con trong thị trấn nhỏ túm năm tụm ba chơi đùa với nhau. Khắp các con ngõ nhỏ là âm thanh đùa giỡn của trẻ con.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh cô nói: “Người của anh vẫn luôn canh chừng, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Đối phương rất cẩn thận, hiển nhiên là không muốn để lộ thân phận của mình.
Cho nên chỉ cần bọn họ có đầy đủ người, thì đối phương sẽ không có cơ hội. Vả lại trưởng thôn bây giờ đã thành ra như thế rồi, nên hiện tại người dễ gặp nguy hiểm nhất là Thi Nhân mới đúng!
Trợ lý đi tới, nhìn Tiêu Khôn Hoằng báo cáo: “Trưởng thôn tỉnh rồi ạ, yêu cầu gặp mợ chủ và chú Khôn.”
Bởi vì tình trạng thân thể của thôn trưởng không được tốt lắm nên không thể đi lại được.
Mà chú Khôn cũng cần thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cho nên bọn họ chỉ có thể gọi video cho nhau.
Ba bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ăn bữa tối, sau đó chạy tới xem ông cụ nướng gà vì chạy quá nhanh mà ngã nên bị thương, kéo theo cả đám trẻ con của các nhà hàng xóm cũng chạy theo cậu bé, nhao nhao chạy tới trong sân nhà bọn họ chào ông cụ.
Tinh thần chú Khôn vốn không được tốt lắm, nhưng sau khi thấy đám trẻ, biểu cảm trên mặt cũng có vẻ hơi khác đi một chút.
Thi Nhân đứng ở ngoài chờ một lát, không lập tức đi vào.