Tiêu Khôn Hoằng để trợ lý đi hỏi, sau đó trợ lý trở về nói: “Tình hình đã ổn định lại, chỉ có điều có nội thương hay không thì còn cần xem lại. Hiện tại vết thương bên ngoài đã được xử lý qua, phải đưa đến bệnh viện mới được.”
“Cảnh sát đã đến chưa? Phái thêm mấy người nữa tới, bảo vệ an toàn cho trưởng thôn.”
Trước mắt, trưởng thôn và chú Khôn đều đang gặp nguy hiểm.
Chú Khôn thở phào, không sao là được rồi. Ông ấy tựa vào gối đầu, không chịu nổi nữa mà thiếp đi.
Thi Nhân cầm đồ về sân của mình, trên tay còn ám chút mùi.
Tiêu Khôn Hoằng dẫn cô vợ nhỏ của mình lên phòng ngủ trên lầu, nói: “Rửa tay trước.”
“À, vâng.”
Thi Nhân không tập trung lắm đáp, vừa rửa tay vừa nhìn gương đến ngẩn người.
Sau đó có một người đi tới bên cạnh, giúp cô rửa tay sạch sẽ, rồi dùng khăn lau khô.
Tiêu Khôn Hoằng kiểm tra tay của cô, không còn mùi hôi nữa, anh mới hài lòng buông ra: “Sao vậy, em cứ mất hồn như thế, rốt cuộc là trong quyển sách đó có viết gì?”
Vừa rồi rõ ràng là chú Khôn không muốn cho bọn họ biết nội dung, chỉ bảo Thi Nhân lấy đồ bên trong ra.
Cho nên anh và Diệp Tranh cũng không tới xem hay hỏi gì cả.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Thi Nhân thì có gì đó không ổn lắm.
Thi Nhân bỗng nhiên ôm lấy người đàn ông trước mặt, dựa sát vào anh, muốn co lại trong lòng anh.
Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy cô, cũng không nói gì.
Chờ Thi Nhân tỉnh táo lại rồi nói.
Thi Nhân dựa vào người anh trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Anh ôm em đi đi.”
Tiêu Khôn Hoằng làm theo.
Anh bế Thi Nhân tới đặt lên ghế cạnh cửa sổ, rồi rót cho cô một chén nước nóng: “Uống đi.”
“Ừm.”
Thi Nhân cầm chén nước, nhấp một chút, sau đó nói: “Anh cũng không hỏi em trong sách có cái gì à.”
“Em không muốn nói, anh sẽ không hỏi.”
“Em chỉ không biết nói thế nào.”
Thi Nhân nhìn anh: “Anh có từng nghe nói đến tay nghề bị truyền ra ngoài của nhà họ Mạc chưa?”
“Ừm, có liên quan đến quyển sách này sao?”
“Trong quyển sách có viết về những thứ đó, những điều liên quan đến điêu khắc. Có một vài cái giống nhà họ Mạc, nhưng lại hoàn toàn không giống.”
Thi Nhân không thể nào xác định được cuốn sách này có liên quan đến nhà họ Mạc không.
Nhưng nhà họ Mạc cũng ở nước Singapo, mà bà ngoại cũng là người nước Singapo, Thi Nhân không thể không suy nghĩ nhiều.
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ bà ngoại và nhà họ Mạc từng có qua lại. Dù sao thì dưới trướng nhà họ Mạc cũng có nhiều người có tay nghề.”
“Ý anh là bà ngoại đã từng là thợ thủ công của nhà họ Mạc?”
“Không loại trừ khả năng này.”
Thi Nhân lắc đầu: “Nhưng bà ngoại em không biết điêu khắc, mọi thứ trong nhà đều do ông ngoại làm.”
Nói đến đây, cô ngạc nhiên nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Hay là bà ngoại đã dạy ông ngoại?”
Lúc ấy chắc chắn bà ngoại biết có người đang tìm bà, ngay cả ảnh chụp bà cũng không dám để lại, thì sao dám để lại dấu vết điêu khắc của mình chứ?
Biện pháp duy nhất chính là để cho ông ngoại làm!
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng suy luận không sai, vậy thì qua bao nhiêu năm vẫn tìm bà ngoại như vậy chính là người của nhà họ Mạc ư?
Người thanh niên ở trấn nhỏ kia cũng là người nhà họ Mạc phái tới?
Thi Nhân đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
“Đừng nghĩ lung tung, không có tác dụng gì cả.”
Tiêu Khôn Hoằng vuốt vuốt mái tóc của cô, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát đã đi tìm người, đến khi trưởng thôn tỉnh lại thì chúng ta có thể biết được đối phương muốn gì rồi.”
“Tiêu Khôn Hoằng, em cảm thấy mình là người bình thường, một cô gái từ trấn nhỏ ra. Nhưng bây giờ em thấy bà ngoại có rất nhiều bí mật, đồng thời còn có thể liên quan đến nhà họ Mạc.”
Thi Nhân hơi không thể chịu nổi.
Rõ ràng là một cuộc sống bình thường, đột nhiên đùng một cái biến thành một vở kịch đáng sợ.
Hiện tại tập đoàn Quang Viễn còn đang hợp tác với nhà họ Mạc. Lỡ như nhà họ Mạc biết được chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai bên.
Bây giờ tập đoàn Quang Viễn không thể gặp chuyện gì được!
Tuyệt đối không thể để cho Mạc Đông Lăng biết được chuyện này!
“Có phải em xem phim nhiều quá rồi không?”
Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy cô, hôn trán cô một cái: “Lợi ích mà quyển sách này mang lại, em không nói, anh không nói thì ai biết đây?”
“Vâng.”
Thi Nhân dựa vào lòng anh: “Cái gì cũng không nói, có phải là không tốt lắm không? Dù sao thì thứ trong cuốn sách đó, người ngoài không thể xem được.”
Cô đã từng xem video về kĩ thuật điêu khắc của nhà họ Mạc để cải tiến một chút kĩ thuật của mình, nhưng lại bị người khác hiểu lầm là đang học lỏm.
Đối với điều này, nhà họ Mạc quản lý rất nghiêm.
Không trách được nhà họ Mạc cứ theo đuổi thứ này, nếu như nó bị tiết lộ ra ngoài, bị người khác học lén được, thì chắc chắn nhà họ Mạc sẽ bị ảnh hưởng.
Dù sao thì bọn họ cũng dựa vào cái nghề này để kiếm cơm.
“Không có gì là không ổn cả. Lúc trước tại sao bà ngoại lại rời đi, có phải là do nhà họ Mạc làm chuyện gì không hay không cũng khó nói.”
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng đã bắt được cơ hội để bắt đầu xóa bỏ nhà họ Mạc..
Miễn cho Thi Nhân có ấn tượng quá tốt với nhà họ Mạc, rồi lại thân thiết với Mạc Đông Lăng hơn.
Thi Nhân gật đầu: “Vậy thì tốt, nghe lời anh, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Người đàn ông nheo mắt đáp.
Bây giờ có rất nhiều chuyện không rõ ràng, tạm thời không làm liên lụy đến nhà họ Mạc, phải giải quyết rõ ràng chuyện ở bên này rồi tính tiếp.
Quả nhiên cảnh sát có tới điều tra.
Chuyện thôn trưởng bị một tên trộm làm bị thương lan ra khắp thị trấn, ai nấy đều rất tức giận.
Dù sao thì trấn nhỏ ít người, cũng lạc hậu.
Trộm cũng chẳng thèm tới đây, chắc chắn là có người ngoài sai khiến.
Lúc cảnh sát đang điều tra một nhà nghỉ, ông chủ là người ở đây, sốt ruột nói: “Tôi chưa từng thấy người trẻ tuổi kia. Bọn họ đã bao hết nhà nghỉ của tôi, không cho người khác tới gần. Tôi còn tưởng nhóm người đông như thế là đến vì công việc đặc biệt gì, hóa ra đều là trộm.”
“Nhà nghỉ không có camera giám sát sao?”
“Có, nhưng không hiểu sao hai ngày nay lại hỏng.”
Cảnh sát bèn điều tra camera, cho thấy đám người kia đã cố ý làm vậy vì không muốn bị lộ thân phận.
Trấn nhỏ này mới được xây dựng lại, căn bản cũng không có camera giám sát.
Cho nên cảnh sát cũng không thể tìm được hình ảnh tư liệu về kẻ tình nghi.
Cảnh sát đang lập án điều tra, nhờ vào miêu tả của chú Khôn và những người chứng kiến để vẽ ra chân dung kẻ tình nghi. Chỉ có điều khả năng tìm ra người là rất nhỏ.
Kết quả điều tra được truyền về, Tiêu Khôn Hoằng cũng không thấy bất ngờ. Rõ ràng là đối phương đã có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối sẽ không để lại chứng cứ gì.
Thi Nhân hơi lo lắng: “Rốt cuộc người trẻ tuổi kia có dáng vẻ thế nào?”
Tiêu Khôn Hoằng đưa ảnh chụp ra cho Thi Nhân xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!