Chú Khôn một mực lôi kéo tay của Thi Nhân không buông ra, miệng vẫn luôn nói chuyện đứt quãng. Thi Nhân cũng không nghe rõ lắm, đi theo bác sĩ vào một cái sân viện nhỏ ở bên cạnh, chỗ này được xây dựng làm phòng điều trị tạm thời. Bác sĩ kiểm tra một hồi, cuối cùng cho băng bó đầu lại cho Chú Khôn một chút.
"Thưa mợ chủ, ông cụ già bị va đập chỉ là miệng vết thương ngoài da thôi, còn những bộ phận khác tạm thời không có vấn đề gì hết. Cảm xúc có chút kích động, huyết áp tăng cao."
Thi Nhân gật gật đầu, cô cầm lấy tay của ông: "Chú Khôn, chú cứ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì chờ chú tỉnh lại rồi chúng ta nói tiếp."
"Không, không."
Chú Khôn nhìn vào Thi Nhân, giống như đang muốn nói điều gì, nhưng mà ông ấy nhìn thoáng qua người xung quanh, lại không dám nói. Tâm trạng của ông lão lại trở nên kích động, sắc mặt đỏ lên.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua bác sĩ, sau đó tiêm thuốc an thần cho ông ấy.
Không bao lâu sau, chú Khôn liền buông tay ra, ngủ thiếp đi.
Thi Nhân thở phào: "Anh không sao chứ?"
"Mợ chủ, ông cụ chắc là sẽ ngủ một đêm, ngày mai lúc tỉnh lại, huyết áp sẽ hạ xuống thôi."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua vết thương trên đầu ông ấy: "Tại sao ông ấy lại ngã sấp xuống?"
Vệ sĩ của ông lão đi theo tới đây: "Tôi vẫn luôn đi theo cách xa ông lão, nhưng mà trong ngõ nhỏ hơi tối, sau khi vào chỗ ngoặt, tôi nghe thấy âm thanh của ông lão có gì đó không đúng, đến khi tôi chạy tới, ông ấy đã bị ngã ở trên mặt đất."
"Còn người tập kích anh đâu?"
"Không thấy người đó, lúc ấy tôi chỉ có một mình, nên không dám đi theo."
Chỉ sợ đó chính là kế điệu hổ ly sơn rồi, việc ưu tiên hàng đầu của vệ sĩ là ở lại để bảo vệ ông lão được an toàn.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: "Anh làm rất đúng, buổi tối hôm nay cũng đã vất vả rồi, có người cố ý tới đánh lén."
Ông lão hiển nhiên là bị người nào đó tập kích. Hơn nữa khi vừa mới trở về vẻ mặt của ông lão kích động như vậy, hẳn là có bí mật gì muốn nói, nhưng mà có người không muốn cho ông lão nói ra. Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy giống như là cố ý.
Thi Nhân nhìn thoáng qua chú Khôn, đứng lên cùng Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng.
Cô nhìn vào bóng tối ở bên ngoài: "Chú Khôn đã rời đi nhiều năm như vậy cũng chưa trở lại, sẽ không có kẻ thù. Hơn nữa trước kia nhân duyên của chú Khôn rất tốt, nên đây không phải là cố ý trả thù."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ đến ngày mai ông ấy tỉnh lại là biết."
Tiêu Khôn Hoằng dẫn theo Thi Nhân trở lại sân.
Diệp Tranh đi tới: "Vừa rồi ông lão thế nào? Ngã sao?"
"Đúng, không cẩn thận để bị ngã, hoặc cũng có thể là bị người ta tập kích, trước mắt cũng không biết được tình huống cụ thể."
Thi Nhân có chút lo lắng. Có phải là liên quan tới anh Ngô đúng không?
Diệp Tranh nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, anh ta cũng không hỏi nhiều: "Đứa trẻ ngủ rồi, em đi qua xem ông lão một chút."
Tiện thể hỏi thăm tình huống.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, dẫn theo Thi Nhân trở về căn phòng ở tầng trên.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thi Nhân vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng, làm sao lại có người đến tập kích chú Khôn, nếu như không phải do Tiêu Khôn Hoằng cẩn thận cho người đi theo, không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
Thi Nhân dụi dụi mắt: "Tại sao em luôn cảm thấy mí mắt đang nhảy?"
"Có phải do hôm nay quá mệt mỏi quá không, anh xoa cho em."
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng rửa mặt xong, ôm cả người cô vào trong ngực, ngón tay thon di chuyển trên huyệt Thái Dương của cô, xoa nắn một chút.
Anh nói chậm rãi: "Anh sẽ cho người bảo vệ thật tốt cho ông cụ, đừng lo lắng, hử?"
"Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, nhưng mà vẫn luôn không nghĩ ra. Chú Khôn đến cuối cùng là muốn nói với em chuyện gì?"
Tiêu Khôn Hoằng đại khái có thể đoán được.
"Anh có phải đã biết rồi hay không?"
Thi Nhân mở to mắt, nhìn thấy biểu cảm của anh như đang suy nghĩ chuyện gì, khẳng định anh đã đoán ra gì đó.
Người đàn ông buông đôi mắt xuống: "Hẳn là em cũng đoán được."
"Sẽ không phải là có liên quan tới bà ngoại của em chứ? Bà ấy chỉ là một người rất bình thường, em chưa bao giờ có cảm giác bà ấy không giống như người ở nơi đó."
"Có lẽ là liên quan tới việc rời xa quê hương."
Thi Nhân trầm mặc một chút, có lẽ đúng như thế.
——
Ở một thị trấn nhỏ khác.
Sắc mặt Cố Văn Trình vô cùng khó coi: "Vì sao mà cả đám các người trở nên rác rưởi như vậy rồi? Một lão già mà cả nhóm cũng làm không xong?"
"Có lỗi với ngài rồi, chúng tôi cũng không nghĩ tới, Tiêu Khôn Hoằng lại phái vệ sĩ đi theo, sợ sẽ bại lộ thân phận của ngài, nên vẫn không dám tiếp tục."
"Phế vật!"
Cố Văn Trình đập cái chén trong tay xuống đất, anh ta nhìn chằm chằm chỗ ánh đèn đang sáng ở bên kia, Tiêu Khôn Hoằng à Tiêu Khôn Hoằng, anh có thể đừng quỷ quái như vậy được không?
Anh ta cắn răng mở miệng: "Tối nay mặc kệ là phải bỏ bất cứ giá nào, cũng phải giải quyết lão già kia cho tôi!"
Nếu để cho lão già này nói cho Thi Nhân biết chân tướng, như vậy kế hoạch của anh ta chẳng phải là sẽ thất bại sao.
"Ông chủ, động tĩnh quá lớn sẽ dễ dàng bị người ta phát hiện ra, ở thị trấn nhỏ đó cũng không có quá nhiều người lạ. Rất dễ hoài nghi người chúng ta nhúng tay vào, nơi này dù sao cũng không phải là địa bàn của chúng ta."
"Cho nên muốn tôi ngồi chờ chết sao?"
Rất nhanh, một bên khác có người trở về báo cáo: "Ông chủ, ở chỗ của ông lão kia, chúng tôi cũng đã lục soát, không phát hiện ra cái gì bất thường hết."
"Bên phía thôn trưởng ông ta có nói gì không? Với lại đã để người của trấn nhỏ xác nhận lại hình ảnh chưa?"
"Thôn trưởng nhìn ảnh chụp, nói không biết người phụ nữ này. Người có tuổi trong trấn nhỏ cũng đã qua đời, lúc trước có người ở cùng ngõ nhỏ với thợ mộc, cũng đã sớm dọn đi rồi. Thôn trưởng bên này xem như là người duy nhất có ấn tượng, nhưng mà ông ta nói không phải."
Cố Văn Trình híp mắt: "Tôi không tin, làm sao có thể không phải được?"
Hiện tại tất cả manh mối đều xâu chuỗi đến cùng một chỗ!”
Ông cụ Tiêu từng ở đó, sau đó đến cái trấn nhỏ này, thì tuyệt đối chính là bà ấy không sai được!
Làm sao có thể không biết!
Cố Văn Trình nghĩ nghĩ rồi nói: "Đi đến nhà trưởng thôn, tôi cảm thấy ông ta đang nói láo."
Đáng tiếc, anh ta cứ tưởng là có thể từ trong miệng của ông lão kia moi ra chuyện gì, kết quả vậy mà ông lão này lại cảnh giác như thế.
Hai ngày nay anh ta đều đi đến hai lần, nhưng ông lão đó vẫn không chịu nói gì.
Đến lúc ông lão ấy đi gặp Thi Nhân, anh ta mới không nhịn được muốn động thủ, coi như không nói cũng không thể để cho Thi Nhân biết.
Nhưng ai có thể nghĩ được là do người của Tiêu Khôn Hoằng đã làm hỏng chuyện này!
Người của nhà họ Tiêu, thật rắc rối.
Lúc trước cũng thế, hiện tại cũng vậy!
——
Ngày thứ hai, Thi Nhân đã tỉnh từ rất sớm. Trong lòng có chuyện, nên cô không thể ngủ được.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào: "Không ngủ sao?"
"Ngủ không được, em muốn biết chú Khôn đến cuối cùng là muốn nói với em cái gì."
Thi Nhân xoay người đứng lên, có nhiều chuyện nên biết rõ mới tốt.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người sang: "Thay quần áo đi, chú Khôn sẽ nhanh tỉnh lại thôi."
Thật ra người đã sớm tỉnh lại, nhưng Tiêu Khôn Hoằng thấy cô còn đang ngủ, nên vẫn không đánh thức Thi Nhân, tối hôm qua mãi cô mới ngủ được.
Chân tướng là gì, cũng không thể nóng nảy được.
Hai người thay quần áo xong, bên ngoài sân rất yên tĩnh.
Lúc này, ba bánh bao nhỏ cùng với Tử Tây bọn họ vẫn chưa dậy.
Nhưng mà Diệp Tranh đang ở sát vách, nhìn quần áo giống như là đã một đêm không ngủ?
Anh ta nhìn vào Tiêu Khôn Hoằng: "Tối hôm qua là có người muốn tới đánh lén, nhưng mà do người của chúng ta trông coi, nên đối phương không thể thực hiện được."