"Có thật giống như vậy không?"
Thi Nhân cũng biết rằng lá nguyệt quế này là một sản vật đặc biệt của nước Singapore, cũng đã hoài nghi rằng liệu bà mình có phải là người của nước Singapore.
Lúc này, lời nói của Mạc Tử Tây càng khẳng định điều này sao?
Bà thực sự đến từ nước Singapore?
Nhưng chú Khôn đột nhiên mở miệng nói: "Bà ngoại của cháu cũng giống như chú. Ngay cả thành phố này còn chưa ra khỏi thì sao xuất ngoại được."
Thi Nhân kinh ngạc quay đầu lại: "Vậy thì bà ngoại cháu làm sao học được những thứ này?"
"Ngày xưa có một người hàng rong chạy đi chạy lại chọn lâm sản trên núi, có lần mưa to đến ở nhà cháu. Lúc đó có một con chim trĩ, chính người bán hàng rong đã dạy bà cháu cách nấu món này. "
Chú Khôn bình tĩnh liếc nhìn Mạc Tử Tây, rồi nói: "Lá nguyệt quế này cũng là do người bán hàng mang tới. Nghe nói đây là thứ từ nước ngoài gì đó. Có thể dùng làm gia vị, cũng có thể giải nhiệt. Ông ngoại cháu lúc đó rất dễ phát nóng, bà ngoại cháu mới nghiên cứu nhiều về chim trĩ nướng lá nguyệt quế này.”
"Hóa ra là như vậy, thảo nào hồi nhỏ cháu thường ăn đồ ăn có lá nguyệt quế."
Thi Nhân không ngờ rằng sẽ có lý do như vậy.
Chú Khôn gật đầu, sau đó nhìn Mạc Tử Tây: "Cô bé, đây có phải là đặc sản của quê hương cháu không? Quê hương cháu ở đâu, hẳn là rất đẹp."
"Quê của cháu ở nước Singapo. Đây là một đặc sản đặc biệt của chúng cháu. Hầu như nhà nào cũng sẽ ăn loại thực phẩm này. Nhưng khi di chuyển sang bên này, hình dạng có chút thay đổi, nhưng hương vị vẫn như cũ."
Mạc Tử Tây vừa trả lời vừa ăn chim trĩ nướng.
Chú Khôn trầm ngâm rút lại ánh mắt, sau đó nhìn ba đứa nhóc lộ ra nụ cười: "Ăn từ từ, nhát nữa ông nội lại làm cho."
Bánh Bao, Gạo Nếp ngẩng đầu lên, chủ động gắp một miếng thịt vào bát của chú Khôn, đáng yêu nói: "Ông ơi, ăn đi!"
"Được, ông nội cũng ăn."
Chú Khôn cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Sau khi ăn cơm xong, Thi Nhân đỡ chú Khôn: "Buổi tối chú đừng về lại gác xép, nhà đã dọn sạch hết rồi."
"Chú vẫn còn một vài thứ trên gác xép, chú phải quay lại lấy."
Chú Khôn nắm lấy tay Thi Nhân: "Chờ ngày mai, chú có chuyện muốn nói với cháu."
"Được ạ, mấy ngày nay cháu đều ở đây, chú đừng lo lắng."
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn trợ lý của mình: "Cử người tiễn ông cụ."
"Cháu không gọi người đâu. Chú rất quen thuộc nơi này, để chú tự đi, mấy đứa nghỉ ngơi cho sớm đi."
Chú Khôn rất cố chấp, không cho vệ sĩ đi theo.
Thi Nhân cũng không còn cách nào khác, đành phải nói: "Vậy cháu sẽ ở đây chờ chú quay lại, thế mới yên tâm mà nghỉ được."
"Chú sẽ trở lại sớm thôi, cháu đừng ở bên ngoài chờ, trở về đi."
Chú Khôn xua tay vội vàng, rồi vững vàng bước về phía bên kia con hẻm.
Thi Nhân đứng ở cửa, có chút bất đắc dĩ.
Đôi khi, người già cũng rất cứng đầu.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn: "Ngõ hẻm đằng kia hình như không có đèn. Ông cụ đi qua đó không có chuyện gì chứ?"
"Chú Khôn rất quen thuộc đối với nơi này, dù sao cũng không có việc gì lớn, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Người lớn tuổi, anh vẫn cứ cho người đi theo đi. Dù sao mấy năm nay ông ấy cũng không trở lại."
Thi Nhân gật đầu: "Anh nói đúng, như vậy có vẻ an toàn hơn."
Tiêu Khôn Hoằng giữ vai cô: "Đi vào trước đã, bên ngoài lạnh lắm."
Khi hai người trở lại sân, Mạc Tử Tây đi vòng ra sau phòng bếp, xoay người nghiên cứu cấu tạo của bếp lò.
"Tử Tây, em đang nhìn cái gì vậy?"
"Cuối cùng em cũng cảm thấy cấu tạo và bố cục của nơi này có chút quen mắt. Nữ thần, chị có chắc là bà của chị không phải người nước Singapore không?"
Thi Nhân dừng lại: "Chị cũng không rõ, thật ra chị cũng không biết bà ngoại chị có phải người nước Singapore hay không nữa."
Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy bà ngoại đến từ nước Singapore.
Nhưng bà ngoại cũng chưa từng nhắc tới, ngay cả chú Khôn vừa rồi cũng nói bà ngoại chưa từng rời thành phố, huống chi là ra nước ngoài.
Điều này là không thể.
"Có thể là người bán hàng đến từ nước Singapo. Em phải nói rằng món chim trĩ nướng của bà chị thực sự rất ngon."
Mạc Tử Tây lúc này mới cảm nhận được dư vị vô tận: "Đã lâu không được nếm thử hương vị quê hương, nhớ quá đi mất."
Thi Nhân gật đầu: "Còn phải đợi chú Khôn trở về, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy em sẽ mang ba đứa nhỏ lên lầu."
Mạc Tử Tây nhận tiện nhìn Diệp Tranh một cái: "Đi nào, anh à ơi gì ở đây nữa?"
Diệp Tranh vẫn không thèm nhúc nhích: "Anh không thể nghỉ ngơi một lát sao?"
"Không, đến lúc mang mấy đứa nhỏ lên rồi, bây giờ phải rèn luyện khả năng chăm sóc con cái."
"Anh là đàn ông thì chăm con cái gì chứ?"
Diệp Tranh dùng dằng cả nửa ngày, nhưng vẫn cùng Mạc Tử Tây lên lầu, một mình cô ấy thì không thể lo cho cả ba đứa nhỏ được.
——
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi cạnh đống lửa, cô nghĩ lại những lời mình mới nói: "Anh nói xem, bà của em thật sự là người nước Singapore sao?"
"Cái này phải hỏi chú Khôn."
Tiêu Khôn Hoằng để ý rằng ban nãy ông cụ cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện, cố ý hỏi về nguồn gốc của lá nguyệt quế.
Mặc dù không nhìn thấy bất thường nào, lời giải thích về nguồn gốc của lá nguyệt quế cũng không có gì bất thường, nhưng biểu hiện của chú Không có chút vẫn không bình thường.
"Cũng đúng, chuyện lúc trước của bà ngoại, nhất định là chú Khôn có biết một chút."
Hiện tại, người đàn ông duy nhất từng tiếp xúc với bà ngoại mà còn sống chỉ có chú Khôn.
Thi Nhân nhìn anh: "Về chuyện của anh Ngô, nhất định phải biết rõ ràng, anh ấy không phải người như vậy."
"Anh Ngô, gọi thân mật thế."
Người đàn ông nheo mắt, từ nãy đến giờ, anh đã nhịn lâu rồi đấy.
Hiện tại không có ai, có thể hỏi rõ ràng.
Thi Nhân cười lớn: "Anh ghen à?"
"Em có một anh trai là chuyện tốt, anh không được hỏi rõ ràng sao?"
Được đấy, một câu thôi đã gán lên cái bối phận anh trai rồi.
Thi Nhân dựa vào vòng tay anh: "Anh Ngô, anh ấy tên là Ngô Hành. Khi còn nhỏ, em nói chuyện không rõ ràng, phát âm cũng không chính xác là anh Ngô Hành mà lại thành anh Ngô."
"À, hóa ra là như thế."
Nghe lời giải thích này, đáy lòng cảm thấy thoải mái hơn.
Thi Nhân nhìn ánh sáng rực rỡ của bếp lò: "Anh nói xem bà em giấu bí mật gì, không biết trước đây đã trải qua chuyện gì lại phải định cư ở cái thị trấn lạc hậu này."
Của hồi môn của bà ngoại đều rất quý.
Nếu không thì Thi Đằng Sùng cũng sẽ không nảy lên ý nghĩ xấu, vì mấy thứ đó bán đi lấy tiền, sau đó đẩy bà ngoại xuống cầu thang làm bà qua đời.
"Từ từ điều tra, kiểu gì cũng sẽ tra ra được."
Khi Thi Đằng Sùng lộ ra sơ ý, tìm thấy những món đồ cổ đã được bán, thì ngày tàn của Thi Đằng Sùng cũng đến.
"Thưa cậu, đã xảy ra chuyện."
Trợ lý vội vàng chạy tới: "Ông cụ ngã sấp xuống trong ngõ nhỏ."
"Sao, ông ấy có sao không, có nghiêm trọng không?"
Đáy lòng Thi Nhân lộp bộp mấy tiếng, cũng may là Tiêu Chính Hàn cho người đi theo, nếu không người ngã sấp xuống cũng không phát hiện được.
Trợ lý vội vàng trả lời: "Tôi đã cử một vài người qua, bác sĩ gia đình cũng đi qua rồi."
Lần này trở về sống hơn mười ngày, bởi vì trong thị trấn y tế kém, Tiêu Khôn Hoằng mang theo một vị bác sĩ đến.
Cũng tránh khỏi việc mấy đứa bé ốm đau gì đó lại phải đi xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!