Thị trấn nhỏ, mặt trời đã lên vào ngày hôm sau.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng thức dậy một cách tự nhiên sau khi ngủ, cuối cùng thì cũng lấy lại được tinh thần.
Cô nhìn lên mái nhà vừa xa lạ lại quen thuộc này, khi còn nhỏ cô ngủ trong phòng này với mẹ, nếu trời nóng thì mẹ sẽ quạt cho cô.
Chớp mắt một cái mọi thứ đã trôi qua lâu lắm rồi.
“Tỉnh rồi sao?”
Thực ra Tiêu Khôn Hoằng đã thức dậy từ lâu nhưng rất khó để có lúc nghỉ ngơi và có thể ôm vợ ngủ nên anh không muốn thức dậy.
Anh từng là một người nghiện công việc nhưng bây giờ anh thích cuộc sống ở cùng với vợ và các con hơn.
Thi Nhân xoa xoa trong tay anh một lúc lâu rồi vươn vai: “Đã lâu rồi em không được nghỉ ngơi một cách bình yên như vậy.”
Thực sự rất hiếm.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đã bận rộn suốt thời gian qua và họ không có thời gian để nghỉ ngơi.
“Chà, em vất vả rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn lên trán cô, thời gian này Thi Nhân đã cùng Triệu Nhược Trúc đào tạo những người trong bộ phận thiết kế và bù đắp những thiếu sót mà giám đốc trước để lại.
Nếu không phải có cô thì bộ phận thiết kế dự là phải mất vài tháng nữa mới ổn định trở lại.
Thi Nhân thực sự đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Trong thời gian này cô và anh quá bận rộn nên không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn phải dành thời gian để chơi với con cái.
Với tư cách là một người mẹ cô thực sự đã làm tốt hơn anh nhiều.
“Thời gian này anh cũng vất vả rồi.”
Thi Nhân ôm lấy anh và nói: “Em thấy anh mấy ngày nay cũng không ngủ ngon vậy nên thời gian này hãy cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.”
Như vậy thì khi đến mùa xuân có thể chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ở trạng thái tốt nhất.
Cô tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.
Thi Nhân đưa tay lên chạm vào mặt anh rồi từng chút một lần theo từng đường nét trên khuôn mặt, cô muốn lưu giữ thật kỹ khuôn mặt này trong trí nhớ.
Khi khó khăn qua đi cô tin rằng tương lai sẽ là một cuộc sống hạnh phúc.
“Nếu như bây giờ vẫn còn sớm như vậy thì chúng ta hãy làm việc khác đi.”
Tiêu Khôn Hoằng xoay người nắm chặt cằm Thi Nhân rồi cúi đầu hôn lên miệng cô, hơi thở hai người đột nhiên loạn nhịp.
......
Lúc Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều.
May mà trong nhà lắp máy lạnh còn có phòng tắm, nếu không bây giờ Thi Nhân không biết phải làm sao.
Vì đây là ngôi nhà ở quê nên không được thuận tiện cho lắm.
Có điều Tiêu Khôn Hoằng đã sửa sang lại ngôi nhà nên nó trở nên tiện lợi hơn nhiều.
Bên ngoài ánh nắng rất đẹp nhưng nhiệt độ cũng rất thấp.
Hơi thở của Thi Nhân cũng hóa thành sương mù.
Trong phòng khách của ngôi nhà ba đứa nhỏ đang chơi với nhau, Mạc Tử Tây và Diệp Tranh cũng không biết đã đi đâu.
“Cha ơi, mẹ ơi mau nhìn những bông hoa chúng con tìm được này.”
Bé Bánh Bao đang cầm trên tay một bó hoa mận mùa đông, tùy trong mùa đông khắc nghiệt nhưng những bông hoa vẫn nở và tỏa hương thơm ngát.
Thi Nhân nhìn thấy những cây mận mùa đông trong sân: “Đã cao như vậy rồi sao, chúng đều do bà ngoại trồng từ khi còn nhỏ.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn những bông hoa mận mùa đông, cách bài trí của ngôi nhà này thực sự rất độc đáo, rất trang nhã và phong cách.
Điều có thể nhận thấy là ngay từ đầu qua cách bố trí ngôi nhà này là chủ nhân của nó hẳn là người có tính thẩm mỹ rất cao.
Bà ngoại của vợ anh đúng là một người phụ nữ trang nhã.
Thật tiếc đã ra đi quá sớm.
Nếu không anh có thể đưa bà đi hưởng phúc, anh và Thi Nhân đều không có duyên phận với các bậc trưởng lão, bây giờ không còn ai ở bên cạnh họ nữa.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng không quản bọn trẻ nữa, hai người đi đến một quán ăn để ăn cơm.
Cô thấy phòng bếp ở phía sau cũng đã được sửa sang lại nhưng nó không có chức năng nấu nướng.
Thi Nhân nhìn vào cái bếp lò và nói: “Lúc nhỏ em thường ở bên cạnh chờ bà ngoại làm bánh nướng cho ăn.”
“Bánh nướng mùi vị như thế nào, anh bảo đầu bếp làm cho em ăn.”
“Em không nhớ rõ lắm, thôi để nói sau đi.”
Thi Nhân quay lại và ngồi vào ghế ăn trước, đồ ăn ở đây khá độc đáo nhưng có chút khác biệt so với những gì cô nhớ.
Các món đặc sản ở đây cũng có hương vị khác so với trước đây.
Sau khi ăn xong thì Diệp Tranh và Mạc Tử Tây trở lại, trên tay họ cũng cầm rất nhiều đồ, có cả đồ thủ công và đồ ăn nhẹ.
“Nữ thần, hai người dậy rồi sao, em nghe nói bên ngoài bán nhiều thủ công mỹ nghệ, đồ ăn vặt cũng rất ngon.”
Mạc Tử Tây đang rất cao hứng.
Trước đây cô ấy thường đến những nơi nổi tiếng khác để nghỉ dưỡng và điều kiện ăn ở cũng rất tốt.
Cũng không phải là chưa đến thị trấn nhỏ bao giờ chỉ có điều việc mua bán cũng đều rất nghiêm trọng.
Nhưng ở đây thì khác, việc mua bán không quá nghiêm trọng, các ngôi nhà vẫn được giữ nguyên như trước đây.
“Bên ngoài nhiều người vậy sao?”
“Cũng bình thường. Một số khách du lịch sống ở đây và có khách thì xách ba lô đến đây để nghỉ mát. Đây là điểm thu hút du lịch rất nổi tiếng ở trên mạng gần đây nhất.”
Ba đứa nhỏ chỉ có hứng thú với đồ ăn vặt.
Lúc này Thi Nhân mới có thời gian nhìn kỹ cách bố trí của ngôi nhà rồi quay ra nhìn Tiêu Khôn Hoằng nói: “Trước đây có phải rất tồi tàn không?”
Suy cho cùng thì cũng đã lâu không có người ở.
“Ừm dù sao thì cũng là một ngôi nhà kết cấu bằng gỗ, thời gian lâu như vậy nên bị hư hỏng và dột cũng là điều bình thường mà thôi. Có điều vật liệu sử dụng trong kết cấu của ngôi nhà rất tốt nên không có vấn đề gì lớn trong suốt nhiều năm qua.”
“Đương nhiên rồi, năm đó ông ngoại em là một thợ mộc có tiếng. Ngôi nhà này là của hồi môn do ông ngoại tặng cho bà ngoại. Mọi thứ ở đây đều do ông ngoại em tự tay chạm khắc.”
Đối với người mình yêu thì phải thật nghiêm túc để xây dựng mái ấm cho tình yêu rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bức chạm khắc trên mái hiên rồi nói: “Ông ngoại quả thật là rất lợi hại, nếu như ông vẫn còn sống thì anh nhất định sẽ mời ông đến làm cố vấn cho công ty.”
Nghề chạm khắc của Việt Nam trước đây, dù là chạm khắc gỗ hay chạm khắc đá đều được truyền lại.
Có điều thời gian trôi qua, cơ nghiệp bị sụp đổ.
Thế hệ thanh niên mới đều không muốn học những thứ này.
Nhà họ Mạc đã dành nhiều nhân lực, vật lực và tài lực cho việc bảo vệ các nghề thủ công này.
Thi Nhân mỉm cười nói: “Ông ấy sẽ không đi đâu bởi vì ông ấy sẽ bảo vệ bà ngoại em cả đời này.”
“Woa nữ thần, có phải có câu chuyện về chuyện tình ngọt ngào của ông bà ngoại chị không?”
“Từ lúc bắt đầu cho đến lúc ông ngoại đổ bệnh và mất thì mẹ chị cũng đã hơn mười tuổi rồi.”
Một đôi trai tài gái sắc cuối cùng cũng kết thúc.
Trên mặt Thi Nhân thoáng qua sự thương tiếc rồi cô nghĩ đến tình hình bây giờ của Tiêu Khôn Hoằng nếu như anh xảy ra chuyện thì cô sẽ trải qua phần đời còn lại của mình như thế nào đây?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng cảm thấy đau lòng rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay của Thi Nhân rồi nói: “Sau này anh sẽ ở bên em cả đời.”
“Em biết mà.”
Thi Nhân nhìn anh rồi mỉm cười.
Khi Diệp Tranh nhìn thấy cảnh này bên cạnh, anh ta đột nhiên nhìn lên trời và không dám nhìn vào Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.
Anh ta tin rằng ông trời có mắt.
Điều anh ta lo lắng sẽ không xảy ra.
Cuộc phẫu thuật vào đầu mùa xuân sẽ rất suôn sẻ.
......
Buổi chiều Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đến núi sau để quét mộ.
Đường trên núi không dễ đi mặc dù đã được sửa chữa từ lâu.
Lúc này Thi Nhân cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì một người chu đáo như Tiêu Khôn Hoằng cũng không thể nghĩ ra được điều này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!