Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bên ngoài có mấy người đang đứng, người trợ lý đứng ở bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Ông chủ có chuyện cần phải xử lý, những tài liệu này cứ đưa cho tôi trước đi.”

Sau khi người trợ lý đuổi mấy người đi thì lại nhìn thời gian.

Hừm, có lẽ là một lát nữa vẫn chưa kết thúc được.

Vừa rồi vợ của ông chủ đi vào, sau đó cửa phòng làm việc đóng lại, gõ cửa cũng không có bất cứ phản ứng gì thì rõ ràng là hai người có chuyện cần phải giải quyết.

Không cần biết là có chuyện gì, không làm phiền thì vẫn là tốt hơn hết.

Đây chính là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một người làm nghề trợ lý. 

Ở trong phòng nghỉ.

Thi Nhân nhéo vào thắt lưng của anh: “Đều tại anh đó.”

Cô đỏ mặt dựa vào ngực của Tiêu Khôn Hoằng, bây giờ mặt cô vẫn còn nóng, dù sao thì bản thân Thi Nhân cũng không ngờ là những chuyện phía sau không thể nào kiểm soát được.

Bên ngoài chắc chắn là có người đang đợi, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được là họ đang làm gì.

Bây giờ không còn mặt mũi để nhìn mọi người.

Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cúi đầu xuống hôn lên trán của cô: “Bọn họ sẽ không dám nói gì.”

Có trợ lý ở đây thì mọi chuyện chắc chắn sẽ được xử lý ổn thoả.

Thi Nhân đẩy anh ra sau đó vội vàng chỉnh lại quần áo của mình và nghĩ không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Cô đến đây rõ ràng là có chuyện muốn tìm anh để bàn bạc nhưng kết quả nói chuyện đến mức lên giường.

Nghĩ đến đã đỏ hết mặt.

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi quan sát cô vợ nhỏ sửa sang, sau đó mới đứng dậy xách quần lên, áo sơ trắng vốn dĩ không cài cúc đã để lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Anh cúi mắt xuống nhìn kính ở trên gối và tiện tay đeo vào.

Thi Nhân chỉnh đốn xong, vừa quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người đàn ông đang đeo kính, áo sơ mi trắng tuỳ ý được mở ra và chiếc quần tây âu màu đen buông hờ hững ở trên eo.

Nhìn nghiêng mặt trông anh vừa đẹp trai vừa lưu manh.

Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Anh, anh đừng cử động, em sẽ chụp cho anh một bức ảnh.”

Cơ thể Thi Nhân lắc lư và cầm lấy điện thoại, cô chụp cho anh mấy tấm hình, yêu nghiệt, thật sự là yêu nghiệt.

Một tay Tiêu Khôn Hoằng cài cúc áo, hai mắt như nhuộm mực, yên lặng nhìn vào ống kính.

Hơi thở của Thi Nhân ngừng lại một chút, đây chính là người đàn ông yêu nghiệt gì đó sao?

Cô chụp liên tiếp vài tấm rồi mắt cô đảo về phía chiếc quần âu của anh một lát, hai đường chéo xuống bụng dưới lộ ra ngoài cũng rất đẹp.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn bình tĩnh, kiểu ảnh này cô đã muốn chụp từ rất lâu rồi nhưng bởi vì sợ anh không đồng ý nên vẫn chưa nhắc tới.

“Còn muốn chụp không?”

Hai mắt Thi Nhân sáng ngời, cô ngẩng đầu lên: “Có được không?”

“Nhìn biểu hiện của em hôm nay thì được.”

Người đàn ông rất hào phóng ngồi ở trên giường, sau đó nằm ở trên giường, đường eo lại đặc biệt rõ ràng, hai đường chéo tạo thành chữ V xuống bụng dưới một nửa ẩn trong chiếc quần âu.

Thi Nhân nuốt nước bọt và lấy điện thoại chụp một hồi.

Đây là một cơ hội hiếm có, không chụp thì thật là uổng phí.

Thật hiếm có người mẫu nào lại hợp tác ăn ý như vậy.

Thi Nhân cảm thấy vô cùng hài lòng, cô đã chụp được rất nhiều bức ảnh ưng ý nên thực sự rất vui.

Tiêu Khôn Hoằng quả thực là có vóc dáng tiêu chuẩn, anh không làm người mẫu thì thật là đáng tiếc.

“Vui như vậy sao?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô vợ nhỏ đang lật xem những bức ảnh vô cùng vui vẻ, kiểu vẻ mặt này có lẽ anh nhìn thấy khi cô đang viết một sáng tác nhỏ với Mạc Đông Lăng vào lần trước.

Hơi có một chút khó chịu.

“Đương nhiên rồi, đây chính là khả năng thưởng thức cái đẹp.”

Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh và nhận ra người đàn ông này đã ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông với dáng vẻ thư sinh cao quý lạnh lùng vừa xuất hiện ở trước ống kính khi nãy bây giờ đã trở lại bình thường và lại biến thành một vị tổng giám đốc bá đạo kia.

Cô cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tiêu Khôn Hoằng chạm vào mũi của cô: “Em thích nghệ thuật như vậy sao?”

“Trước đây khi em học điêu khắc đã sử dụng con tò te, vừa bắt đầu thì ai cũng sẽ bắt đầu học cái này.”

Ánh mắt Thi Nhân sáng ngời nhìn anh: “Sau này còn cho em chụp không?”

Lần này Thi Nhân cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một đại lục mới, Tiêu Khôn Hoằng thực sự rất thích hợp để chụp những bức ảnh như vậy, cô cảm thấy bản thân có thể liếm ảnh cả đời.

“Có thể, nhưng em phải lấy thứ gì đó để đổi với anh.”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng xa xăm, cái sở thích nhỏ phối hợp chơi với cô vợ nhỏ ngược lại cũng không có liên quan gì.

Anh nhận ra mỗi khi ở trong hoàn cảnh này, độ khoan dung của cô vợ nhỏ lại vô cùng cao.

Thi Nhân ngửa khuôn mặt nhỏ của mình lên: “Điều kiện gì?”

“Ví dụ như phòng nghỉ, ghế sô pha, phòng bếp, nhà khách, bể nước nóng...”

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh, như thể anh đang nói một điều gì đó rất chính đáng.

Bởi vì giọng điệu quá nghiêm túc nên lúc đầu Thi Nhân không hiểu anh đang nói về điều gì.

Nhưng cô biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng nghỉ vừa rồi.

Mặt Thi Nhân đỏ bừng, cô rùng mình và cất điện thoại đi: “Đầu anh có thể nghĩ chuyện khác được không?”

“Em không cảm thấy những nơi này sẽ phù hợp để chụp ảnh hơn sao?”

Thi Nhân bắt đầu hình dung đến những hình ảnh này ở trong đầu, như thể thực sự có chuyện như vậy, cô vội vàng che mũi của mình lại, không được không được, nghĩ nữa sẽ khiến chảy máu mũi.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô vợ nhỏ hoảng sợ bỏ chạy, anh cảm thấy rất tốt.

Vô cùng tốt.

Hy sinh để chụp ảnh cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng cô vợ nhỏ sẽ phải để cho mình ăn no trước đã, món nợ này dù tính thế nào thì cũng lời hơn.

Tiêu Khôn Hoằng bước ra ngoài, sau khi mặc quần áo chỉnh tề lại trở thành một tổng giám đốc Tiêu cao quý lạnh lùng, nhìn cô vợ nhỏ ngồi ở trên ghế sô pha sắp xếp văn kiện.

Anh đi thẳng đến cầm hai cốc nước ấm, đưa qua: “Em uống chút đi, không khát sao?”

Tai của Thi Nhân đỏ bừng lên, cô nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh. 

Cô giả vờ không hiểu nhưng cô thực sự là hơi khát, cô cầm lấy chiếc cốc và nói: “Nếu không có gì sai sót với bộ phận điêu khắc kia thì em đã định đăng ký tham gia cuộc thi Vietnam international, đúng lúc còn vài ngày là hết thời gian đăng ký.”

Không sớm không muộn, thời gian vừa đúng lúc.

Nếu như Mạc Mỹ Đình gây khó dễ muộn một chút thì có lẽ lần này bọn họ không thể đăng ký tham gia.

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: “Không sao, chuyện của bộ phận điêu khắc em tự mình quyết định là được, nếu cần bất cứ cái gì thì có thể nói trực tiếp với anh, hoặc là nói với trợ lý đều được.

Chỉ cần là chuyện cô vợ nhỏ của anh muốn làm thì anh đều có thể hỗ trợ cô.

“Vậy là được rồi.”

Thi Nhân đóng tập văn kiện lại: “Em đi trước đây.”

“Đợi đã.”

Người đàn ông túm lấy cô, Thi Nhân vùng vẫy một chút: “Em còn phải đi làm nữa.”

“Bây giờ đã là giờ tan làm rồi.”

Anh thì biết nhưng cô vợ nhỏ của anh không biết.

Thi Nhân liếc nhìn thời gian thì quả nhiên đã đến giờ tan làm và cũng đã qua hơn nửa tiếng.

Cô trừng mắt liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Không phải là đều tại anh nên thời gian mới lâu như vậy.”

Nếu như không phải tại anh thì sao thời gian có thể kéo dài lâu như vậy.

“Nếu như thời gian nhanh chóng thì người nên khóc chính là em.”

Tiêu Khôn Hoằng cầm cốc nước chanh đưa cho cô: “Uống đi, đừng để đợi đến khi đau họng rồi lại đến trách anh.”

“Vốn dĩ là tại anh.”

Thi Niên vẫn ngoan ngoãn uống hết cốc nước chanh.

Tiêu Khôn Hoằng giơ tay lau nước dính ở khoé miệng của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu như anh cố ý thì ngày mai em sẽ không thể nói được, em có tin không?”

Thi Nhân: “......”

Không thể khiêu khích, không thể kích động, cô không thể nói thì không được sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!