Chương 48
Ánh đèn sáng ngời trong phòng khách hơi chói mắt.
Thi Nhân mím môi, quỳ trước mặt ông cụ. Cô biết là chuyện dự án bị lộ nên cô bị giận cá chém thớt.
“Thi Nhân, nếu cô đã đứng núi này trông núi nọ thì bây giờ hãy thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà họ Tiêu cho tôi! Nhà họ Tiêu sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự vụ tiết lộ dự án. Cô thật sự cho lắm sao?”
“Không phải là con làm lộ dự án.” Mặc dù không có bằng chứng, nhưng Thi Nhân không thể vô duyên vô cớ bị vu oan.
“Bằng chứng xác đáng, cô còn dám ngụy biện hả?”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Chuyện này còn chưa điều tra rõ.”
Nghe anh ta giải thích, hốc mắt Thi Nhân lập tức đỏ hoe.
“Còn cần điều tra gì nữa? Loại đàn bà như thế nào không xứng làm vợ của con!”
“Đây là chuyện ở công ty con, con sẽ tự xử lý.”
Lúc này, Tiêu Vinh từ bên ngoài đi vào: “Ông nội, chuyện này không liên quan tới Thi Nhân. Rõ ràng là có kẻ muốn gây chia rẽ nội bộ. Sao Thi Nhân lại làm chuyện ngu ngốc như thế được.”
“Hừ, một đứa hai đứa đều bảo vệ cô ta! Nếu không điều tra được gì thì kêu cô ta cút ra khỏi cái nhà này!” Ông cụ nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Thi Nhân khuất nhục quỳ trên mặt đất, cảm thấy thật oan ức.
“Thi Nhân, em còn quỳ làm gì? Mau đứng lên đi.” Thi Nhân đỡ tay Thi Nhân, dùng sức kéo cô lên.
Bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng lặng lẽ rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng, điều khiển xe lăn rời đi. Tiêu Vinh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lau nước mắt cho Thi Nhân: “Đừng khóc, chân tướng sẽ được phơi bày sớm thôi.”
“Cảm ơn. Tôi muốn được yên tĩnh một mình.” Thi Nhân lau nước mắt, xoay người về phòng ngủ trên lầu.
Tiêu Vinh cầm khăn lau tay, nhớ lại dáng vẻ Thi Nhân vừa quỳ vừa khóc, bèn rút điện thoại ra gửi tin nhắn: “Thu võng.”
Mấy ngày liên tục, trên mạng tràn đầy tin tức dự án bị tiết lộ. Thậm chí có người đoán đây là cuộc tranh đấu của danh gia vọng tộc, dù sao người cuối cùng giành được lợi ích là Tiêu Vinh, cộng thêm người tiết lộ là Thi Nhân, mối quan hệ phức tạp lập tức khiến mọi người chú ý.
Mấy ngày nay, Thi Nhân thậm chí không dám xem điện thoại. Cô nhàm chán ngồi trên bàn làm việc suốt từ sáng tới tối.
Trong văn phòng tổng giám đốc, điện thoại của Tiêu Khôn Hoằng reo lên rất nhiều lần, là một số điện thoại lạ. Anh cau mày bắt máy: “A lô.”
“Anh Hoằng, em là Ngọc San đây. Không biết có quấy rầy công việc của anh không? Mấy ngày nay báo chí trên mạng đưa tin thật quá đáng, anh đừng so đo với chị em. Có lẽ chị ấy không cố ý đâu. Anh có thể nể mặt em bỏ qua cho chị ấy lần này không?”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên sâu thẳm: “Cô nói đỡ cho cô ta hả?”
“Vâng, bất kể xảy ra chuyện gì, chị ấy vẫn là chị của em. Em biết trước kia mẹ em từng đắc tội anh, nhưng bây giờ mẹ em đã biết lỗi rồi, dù sao đó cũng là mẹ em, em xin được thay mặt mẹ nói lời xin lỗi anh. Nếu được thì em muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
“Không cần, tôi rất bận.” Tiêu Khôn Hoằng cúp điện thoại, trực tiếp từ chối Vương Ngọc San.
Tại nhà họ Thi, Vương Ngọc San thất vọng nói: “Mẹ, anh ta là sao vậy? Rõ ràng lần trước anh ta rất dịu dàng với con, kêu con muốn gì cứ trực tiếp nói với anh ta cơ mà, sao tự dưng lại trở mặt?”
Rõ ràng con tiện nhân Thi Nhân kia phản bội Tiêu Khôn Hoằng, chắc chắn anh ta rất chán ghét con tiện nhân kia.
Cô ta chủ động liên lạc với anh ta, còn mời anh ta ăn cơm để bồi dưỡng tình cảm mà lại bị từ chối.
“Ngọc San, con đừng vội vã dùng hứa hẹn của cậu ta, chuyện gì cũng phải từ từ.” Vương Duyệt sờ vết thương đã kết già trên mặt mình, âm u nói: “Chẳng phải trường con sắp tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường à? Con kêu Châu Chính Bắc đi dây dưa Thi Nhân, tốt nhất là xảy ra gì đó, chụp ít ảnh gửi cho Tiêu Khôn Hoằng, lúc đó cậu ta còn có thể tha thứ cho Thi Nhân sao?”
Không có người đàn ông nào có thể tha thứ chuyện bị cắm sừng.
Vương Ngọc San cảm thấy cách này rất hay, khiến nhà họ Tiêu thấy rõ bộ mặt thật của Thi Nhân, thế thì cô ta có thể thay thế Thi Nhân gả đến nhà họ Tiêu.
Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Châu Chính Bắc: “Chính Bắc, em có chuyện muốn nói với anh, là về Thi Nhân, chị ấy có việc muốn em chuyển lời cho anh.”
“Bây giờ Thi Nhân là mợ trẻ cao quý của nhà họ Tiêu, có gì đâu mà nói với anh?”
“Thực ra chị em cũng có nỗi khổ riêng, nhà họ Tiêu quản quá nghiêm cho nên mới nhờ em truyền lời. Chị ấy còn nhờ em gửi cho anh một khoản tiền đền bù anh vụ quán bar Moonlight lần trước.”
Nghe thấy chữ tiền, Châu Chính Bắc lập tức tỉnh táo: “Cô ta muốn nói gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!