Chương 267
Đoạn đối thoại đơn giản kết thúc, một thoáng bối rối lướt qua.
Thi Nhân bỗng ngẩng đầu lên: “Anh ấy có biết chuyện này không?” Cô còn nhớ chính người này và Tiêu Khôn Hoằng hợp tác lừa mình.
Diệp Tranh ho khan một tiếng, giải thích: “Chuyện này anh ấy thật sự không biết, anh ba là người nhiều tâm tư, có khi anh ấy đã viết xong di chúc rồi cũng nên.”
Thi Nhân nghĩ đến quyển sổ phân chia tài sản của anh.
Cô cảm thấy Diệp Tranh nói đúng, không chừng Tiêu Khôn Hoằng sẽ lén viết di chúc sau lưng mình, tuyệt đối không được.
Sắc mặt cô nghiêm túc: “Tạm thời đừng nói với anh ấy.”
“Em biết rồi, chị dâu nhớ giám sát anh ấy uống thuốc và nghỉ ngơi cho tốt nha, em sẽ thu xếp ca phẫu thuật. Phải giám sát anh ấy từng giây từng phút đó.”
Thi Nhân gật đầu, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Hành lí lúc xuất viện đều do bảo mẫu mang đi, Thi Nhân thì hai tay trống trơn không có gì để cầm.
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi ra khỏi phòng, hạ mắt nhìn cô: “Đi thôi, về nhà.”
“Ừm.”
Cô đi bên cạnh anh, tay bị anh nắm lấy, hai người song song đi về phía trước.
Đã có người chuẩn bị từ trước, mọi người lên một chiếc xe van màu đen, bên ngoài xe còn dán bảng hiệu quảng cáo.
Thi Nhân thấy bên ngoài vẫn có rất nhiều phóng viên ngồi chờ, nhưng bọn họ không chú ý đến chiếc xe van đơn giản này, cô biết mọi chuyện vẫn chưa xong, Tiêu Khôn Hoằng cũng không tính bại lộ thân phận.
Cô thu hồi tầm mắt: “Thật ra anh không cần phải vội vàng xuất viện như vậy.”
“Dù sao cũng không có gì.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô trấn an: “Trong lòng anh có tính toán, em không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần quan tâm đến anh là được rồi.”
“Anh lại nói lung tung.”
Thi Nhân rút tay ra, lại bị anh nắm lại, tiếp tục nói: “Về phía mấy đứa nhỏ, tối nay anh sẽ cho bảo mẫu đến đón, em đừng lộ diện.”
“Ừm, để tôi gọi điện nói cho tụi nhỏ biết trước.”
Tụi nhỏ cực kỳ cảnh giác, nhất là sau vụ bắt cóc lần trước, chúng rất cẩn thận với mấy chuyện thế này.
Tiêu Khôn Hoằng bật cười: “Tính tình thẳng cả rất giống em, giảo hoạt, tính cảnh giác rất mạnh, không cho ai đến gần.”
“Không nghiêm trọng.”
Thi Nhân biết anh nói không có gì sai, nhưng phối hợp với ánh mắt kia, nhìn sao cũng thấy có ý tứ khác.
Tiêu Khôn Hoằng hôn hôn tay cô, không đùa giỡn nữa.
Phải có chừng mực, miễn cho cô nổi khùng lên thì mình mới là người chịu thiệt.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng về đến khu biệt tự Thiên Thượng số một.
Thi Nhân nhìn khung cảnh quen thuộc, có chút thẫn thờ, lúc rời đi vẫn còn là mùa hè, bây giờ trời đã vào thu.
Tuy nhiên, khi xe vào đến khu biệt thự thì rẽ theo hướng khác.
Thi Nhân ngạc nhiên: “Sao vậy? Hình như không phải hướng này.”
“Đúng rồi đó.”
Tiêu Khôn Hoằng chủ động nói:
“Không tiện thuê biệt thự liền kề, phía bên này có biệt thự đơn.” “Ô, hóa ra là tổng giám đốc Tiêu mua biệt thự, thật là hào phóng, đáng tiếc không phải của tôi.”
“Đứng tên em.”
Tiêu Khôn Hoằng gãi lòng bàn tay cô, đã về đến nhà rồi mà vẫn còn đùa giỡn anh: “Sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, đừng bỏ đi nữa nhé.”
Anh sẽ không ngu ngốc để mọi chuyện quay lại như xưa nữa.
Đã là một gia đình thì phải sống cùng nhau mới đúng chứ.
Thi Nhân chỉ đùa thôi, thấy chiếc xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự độc lập, cô mỉm cười: “Hồi trước lúc mới về nước tôi cũng từng muốn đổi biệt thự, về sau lại cảm thấy cũng chẳng có gì khác biệt, nên vẫn ở khu biệt thự liền kề.”
“Nói thật.”
Tiêu Khôn Hoằng cười như không cười nhìn cô.
“Được rồi, là vì tôi rất nghèo đó.”
“Ở nước ngoài em nổi tiếng lắm đó, không nên nghèo như vậy chứ. Lúc trước anh dẫn em rời khỏi tập đoàn cũng tốn không ít tiền đâu.”
“Nhưng anh còn có cha mẹ làm chỗ dựa nha, tôi lại chỉ có một mình, tất nhiên phải tiết kiệm rồi.”
Thi Nhân nói rất tự nhiên, nhưng bước chân Tiêu Khôn Hoằng lại khựng lại, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt áy náy của anh, phất tay: “Không sao, nể tình anh để tôi đứng tên, tha thứ cho anh đó.”
Khi Thi Nhân bước vào trong, cô ngẩn cả người.
Sảnh lớn được thiết kế tương tự như biệt thự liền kề, ngay cả đồ đạc bên trong cũng giống như là được chuyển nguyên vẹn tới đây, nhưng có thể nhìn ra đều là đồ mới.
“Sợ em và các con không quen, dựa vào nguyên mẫu bên kia để làm đó, nếu em thấy chỗ nào không tốt thì nói để người ta sửa lại. Anh chi tiền.”
“Tạm thời không thấy có gì không tốt, hoàn cảnh bên này tốt hơn bên biệt thự liền kề nhiều.”
Thi Nhân ngồi lên ghế sô pha, lập tức cảm thấy khác biệt.
Mặc dù kết cấu màu sắc không khác quá nhiều, nhưng chất liệu thì kém ха.
Cô lẩm bẩm: “Hóa ra đây là mùi tiền nha.”
“Thích không? Không lên lầu xem thử à?”
Thi Nhân định trả lời, nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, lời đến miệng lại phải nuốt xuống: “Không còn sớm nữa, phải đi đón bọn trẻ rồi.”
“Có bảo mẫu đón.”
“Ồ, vậy tôi đi xem nhà bếp.”
“Có người nấu cơm.”
Tiêu Khôn Hoằng ngăn cô lại: “Thật sự không lên lầu xem thử?”
Ngữ khí của anh rất kích động, ánh mắt sáng lấp lánh, Thi Nhân quay đầu lại: “Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, lên làm gì? À đúng rồi, phòng làm việc sửa xong chưa?”
“Ừm, xong rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng miễn cưỡng trả lời, con sói mắt trắng nhỏ này.
Thi Nhân bối rối đi xuống tầng hầm, lại thấy bên trong tối thui, hình như không có gì cả.
Chuyện gì đây? Không phải Tiêu Khôn Hoằng nói làm xong rồi à?
“Không phải ở tầng hầm.” Tiêu Khôn Hoằng dựa vào hành lang, híp mắt nhìn cô: “Ở trên lầu.”
Trên lầu?
Thi Nhân chậm rãi vòng lại, đi lên lầu, Tiêu Khôn Hoằng đi theo sau: “Không phải nói không lên à?”
Ngôn ngữ mang ý trêu ghẹo.
Thi Nhân mặc kệ anh, ai bảo anh cứ nói mấy câu kỳ quái, ai dám tin chứ?
Cô cảm thấy mấy căn phòng trên lầu rất xa lạ.
“Phòng nào?”
“Em đoán xem, dù sao em cũng là bà chủ mà, cứ xem thoải mái đi.”
Tiêu Khôn Hoằng không giúp cô, bởi vì anh cũng không biết là phòng nào, mọi thứ đều bàn giao cho người khác làm, anh cũng không quay lại xem xét.
“Xem thì xem, tôi sợ chắc.”
Thi Nhân tiện tay đẩy cửa một căn phòng ra, là phòng dành cho trẻ em, bên trong có ba cái giường màu sắc khác nhau.
Cô cong môi cười: “Khó được anh chuẩn bị đầy đủ đến vậy, còn mua nhiều đồ chơi thế này.”
“Con lớn cả rồi, nên tách ra ngủ riêng”
Tiêu Khôn Hoằng cố ý dặn dò phải chú ý phòng cho trẻ, phải để lũ trẻ thích thì anh mới đạt được mục đích của mình.
Thi Nhân đóng cửa lại, đi xem các phòng bên cạnh, có phòng làm việc và phòng khách.
Nhưng không thấy phòng ngủ chính.
Đến căn phòng cuối cùng, tay cô đã đặt lên nắm cửa, bỗng nhiên lại dừng lại: “Bỏ đi, không xem nữa.”
“Tại sao?”
Lồng ngực rộng lớn dán lên phía sau, tay anh đặt trên tay cô, hơi dùng sức vặn nắm cửa: “Cố ý chuẩn bị cho em đó.”
Cửa mở ra, căn phòng trống trãi nhưng lấy ánh sáng rất tốt.
Thi Nhân nhìn cách bố trí trong căn phòng, mắt sáng lên: “Đây là phòng làm việc?”
“Không thì em nghĩ là gì?