Chương 250 Ngày hôm sau, thời tiết vẫn nắng đẹp. Thi Nhân lại có chút lúng túng.
Ngày mai là sinh nhật của Tiêu Khôn Hoằng, tuy là vẫn đang bí mật chuẩn bị rồi nhưng cô vẫn chưa biết tặng quà gì cho anh mới được.
Thực sự có chút khó khăn.
“Mẹ, quà của con chuẩn bị, liệu cha có thích không ạ?”
Đứa bé nhỏ trăng trắng chạy tới, trên mặt có chút lo lắng.
“Chỉ cần là quà của con tặng, thì cha đều sẽ thích.”
Thi Nhân liếc nhìn ba đứa nhỏ, trong khoảng thời gian này, mọi người đều đang bí mật chuẩn bị những món quà nhỏ.
Cô ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp Diệp Tranh.
“Chị dâu, mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi rồi, trưa mai bắt đầu. Buổi chiều em đã đi sang phòng bên cạnh xem phim, em đã cho người sửa sang lại phòng và chuẩn bị rất nhiều đồ ăn rồi.”
“Tốt.”
Thi Nhân cười cười: “Hi vọng anh ấy sẽ thích.”
“Anh ấy chắc chắn sẽ thích.”
Diệp Tranh nhìn Thi Nhân một hồi lâu, dù sao lần này cũng có vợ con ở bên, làm sao có thể không vui được chứ?
Hai người nói chuyện với nhau về nội dung của hoạt động, cuối cùng Diệp Tranh nói: “Em hơi tò mò một chút, chị chuẩn bị quà gì thế ạ?”
Thi Nhân đột nhiên cảm thấy hơi khó xử: “Tôi, tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Là thực sự chưa nghĩ xong.
Diệp Tranh đột nhiên họ một cái: “Với tư cách là một bác sĩ, em nhắc nhở một chút rằng, tình trạng thể chất hiện tại của ông chủ vẫn chưa hồi phục hắn, không thích hợp để làm những vận động mạnh. Đều là người lớn cả rồi, chị dâu chắc là hiểu mà.”
Thi Nhân sửng sốt một lúc, sau đó mặt đỏ bừng rồi xoay người rời đi.
Diệp Tranh quay đầu nhìn vào phòng bệnh, không phải anh ta không giúp đỡ mà thực sự tình trạng thể chất không cho phép.
Thi Nhân một mình đi đến cuối hành lang, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
Trong khoảng thời gian này, quả thực cô cũng đã từ từ tiếp xúc với Tôn Khôn Hoằng.
Nhưng ngoại trừ nắm tay, cũng không hề có hành động thân mật nào khác, hơn nữa ba đứa trẻ luôn ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, có ba cái bóng đèn ở đấy, bọn họ cũng không có cơ hội làm gì.
Thi Nhân đột nhiên che mặt: Thi Nhân ơi là Thi Nhân sao mày lại có thể có suy nghĩ đó cơ chứ?
Cô nhanh chóng hít thở sâu vài cái và xóa bỏ mọi suy nghĩ quái gở đó ra khỏi đầu, không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Thi Nhân chỉnh lý lại cảm xúc của mình, điện thoại đổ chuông.
Điện thoại hiện lên: Hách Liên Thành.
Cô nghĩ một lúc, sau đó nhận điện thoại: “Alo.”
“Nhân, ngày mai em có rảnh không? Ra ngoài ăn cơm đi, anh vừa mới xong việc rồi, lâu rồi chưa gặp ba đứa trẻ.”
“Ngày mai không được, hôm khác đi.”
Hách Liên Thành sứng sốt một lúc rồi nói: “Nhân, có phải vì chuyện lần trước nên em hiểu nhầm anh chuyện gì rồi đúng không?”
“Không liên quan đến chuyện lần trước, ngày mai thực sự có chút việc bận, không thể đứa con ra ngoài ăn cơm được. Trừ ngày mai ra thì hôm nào khác cũng được.
“Nhân, ngày mai mẹ anh sẽ đến, muốn đưa em và mấy đứa trẻ đến gặp bà ấy.”
Thi Nhân có chút kinh ngạc, mẹ của Hách Liên Thành sắp tới.
Cô thở dài một hơi: “Sao bà ấy lại nghĩ đến chuyện trở về nước rồi?”
“Bà ấy qua xem tình hình, với lại cũng muốn gặp mặt em.”
“Thi Nhân chau mày: “Nhưng ngày mai thực sự không được, thật xin lỗi.” Người bên kia điện thoại thật lâu không lên tiếng.
Thi Nhân cũng không biết tại sao, giữa bọn họ đột nhiên trở nên như thế, không phải cô cố ý không đi, chủ yếu là vì ngày mai là sinh nhật của Tiêu Khôn Hoằng.
Cô không thể đưa mấy đứa nhỏ đi được.
“Được rồi, nếu em đã có việc thì để anh hẹn hôm khác vậy.” “Ừm, được. Ngày mai thực sự có việc bận.”
“Anh hiểu mà.”
Hách Liên Thành cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề bước vào: “Con trai, con hẹn được chưa?”
“Ngày mai không được, cô ấy có chút việc bận, không đến được.”
“Ồ, một người phụ nữ với ba đứa con như cô ta thì có việc gì chứ? Chắc là do không nể mặt mẹ, đúng không?”
Hách Liên Thành chau mày: “Mẹ, cô ấy không phải là người như thế đâu. Là do con mời đúng lúc cô ấy có việc bận thôi.”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc gặp tôi à?”
Bà Hách có ấn tượng xấu về Thi Nhân, nhưng cuối cùng bà ta cũng đồng ý đến gặp người phụ nữ tên Thi Nhân vì con trai bà, Vốn dĩ là nể mặt con trai, kết quả không ngờ rằng Thi Nhân lại không có thời gian.
Ha ha, thật là buồn cười.
Nhiều năm như vậy bà ta chưa từng gặp một người phụ nữ nào không biết tốt xấu như vậy, đừng tưởng rằng được con trai bà thích thì muốn làm gì cũng được, thực sự là không ra gì ở trước mặt bà ta.
Chỉ dựa vào điểm này, bà ta đã ghim Thi Nhân.
Hiện tại chẳng qua là tạm thời ổn định con trai mà thôi, Thi Nhân đem theo ba đứa trẻ, cuối cùng cũng sẽ nhìn rõ hiện thực, cô ta không ở cùng một thế giới với con trai bà ta.
Hách Liên Thành kiên nhẫn nói: “Con đã nói rồi, cô ấy hiện tại đang rất bận, dù sao ngày mai mẹ cũng có chuyện phải xử lý mà, không phải sao? Đổi ngày khác cũng tốt mà.”
“Mẹ thấy con cũng thiên vị quá rồi đấy, con đối tốt với cô ta như vậy, người ta chưa chắc đã cảm kích đâu.”
Sau khi bà Hách đến, bà ta đã nghe ngóng qua tin tức về Thi Nhân rồi.
Nghe nói cô ta hiện tài đang có mối quan hệ không rõ ràng với ông chủ tập đoàn Viễn Quang, quả nhiên phẩm đức của người phụ nữ này không tốt, đã có ba con rồi mà vẫn mưu toan muốn gả vào gia đình giàu có.
Một người phụ nữ như thế cũng không biết con trai của mình mắc phải bùa chú gì rồi.
Bà Hách nhẫn nhịn, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Mẹ nghe nói nhà họ Mạc đã tìm thấy cô bé bị lưu lạc sống ở bên ngoài rồi. Trông rất xinh đẹp, đối nhân xử thế cũng rất tốt, hôm nào con về nước đi gặp mặt người ta xem, đều là con gái nhà họ Mạc, chắc là đều giống nhau đấy.”
“Mẹ, đừng nói nữa.”
Hách Liên Thành phản ứng rất lớn, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Chẳng lẽ mẹ nói sai rồi sao? Không phải con nhìn trúng Thi Nhân là vì lý do này sao, bây giờ nhà họ Mạc có cô con gái còn thích hợp hơn Thi Nhân.”
“Bây giờ mẹ nghĩ như vậy, lúc trước thì sao? Mẹ làm như thế nào?”
Hách Liên Thành đứng phắt dậy, kích động nói: “Đừng nhắc đến chuyện lúc trước nữa, con không muốn tiếp tục hận mẹ, trừ khi mẹ muốn tiếp tục ép chết con như mẹ ép chết cô ấy vậy.”
“Mẹ đã nói rồi, chuyện lúc trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tại sao còn không †in mẹ?”
Hách Liên Thành sắc mặt âm trâm, không muốn nghe một chữ nào cả, liền đứng dậy rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại một mình bà Hách, bà ta che mặt mệt mỏi, chỉ một lúc mà bà già đi rất nhiều.
Đã qua nhiều năm như vậy, bà Hách cũng thật sự hối hận rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!