Chương 200
Vốn đĩ chuyện này không có vấn đề gì hết.
Nhưng đột nhiên bị yêu cầu như vậy, cô lại không thể phát ra tiếng nói. Đặc biệt là khi Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang ở nơi này.
Vài giây sau, Mạc Tiểu Bắc hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên mẹ không thương con nữa, con không còn là bảo bối lớn của mẹ nữa rồi.”
“Mẹ ơi, con cũng muốn, con là bảo bối nhỏ.”
Mạc Tiểu Nam không nói chuyện, nhưng lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thi Nhân, hiển nhiên là rất mong đợi. Thi Nhân cảm thấy áp lực đè lên mình nặng như núi Cô ho vài tiếng, sau đó nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Tiêu Khôn Hoằng không đổi sắc mặt: “Em cứ coi như tôi không tồn tại là được.”
Chuyện này mà cũng được sao?
Thi Nhân hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đối mặt với màn hình, nói: “Ngủ ngon nhé, bảo bối lớn của mẹ, bảo bối nhỏ của mẹ, hôn nhẹ bảo bối nhỏ của mẹ nè!”
“Thế này còn tạm chấp nhận được.”
Mạc Tiểu Bắc vừa lòng, nghĩ một đằng làm một nẻo mở miệng nói: “Nói với người đàn ông kia là nhớ rõ tiễn mẹ về đến nhà an toàn.”
“Mẹ và cha ngủ ngon nha, ngày mai hai người có thể tới đón con được không?”
Thi Nhân mỉm cười, gật đầu: “Ngày mai mẹ sẽ đến đúng giờ.”
“Cha thì sao ạ?” Mạc Tiểu Khê mở to hai mắt, nhìn Thi Nhân, muốn nhận được câu trả lời.
Thi Nhân không biết nên nói như thế nào, người đàn ông ngồi ở bên cạnh đột nhiên dịch chuyển cơ thể tới gần cô, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Được, cha sẽ đến.”
“Cha, tạm biệt!”
Bé Bánh Bao mở miệng phát ra giọng nói giòn tan, vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm của mình.
Màn hình chuyển sang màu đen, video đã kết thúc.
Thi Nhân trả lại điện thoại di động cho anh: “Anh không cần phải để lời nói của đứa nhỏ ở trong lòng, hẳn là ngày mai anh bề bộn nhiều việc lắm.”
“Ngày mai tôi không có việc bận.”
Tốc độ trả lời của Tiêu Khôn Hoằng thật sự rất nhanh, cứ như thể sợ cô đổi ý vậy.
Anh cũng cảm thấy mình trả lời nhanh quá, có hơi giả tạo, vì vậy sau đó anh gượng gạo mở miệng: “Lão Tiêu, lịch trình làm việc của tôi vào ngày mai có gì không?”
“Thưa ngài, buổi sáng ngày mai ngài phải tham gia một buổi họp, ngoài ra không còn việc gì khác phải xử lý.”
Trợ lý Tiêu cũng không phải kẻ ngốc, vừa rồi anh ta nghe được rõ ràng, ngày mai ông chủ muốn đi đón đứa nhỏ. Nếu anh ta dám nói ngày mai có công việc phải giải quyết, vậy ngày mai anh ta phải thu thập đồ đạc rời khỏi công ty mất.
Dù bận đến đâu cũng phải nói là không bận!
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm trang nhìn về phía cô, mặt mày thâm thúy, ánh mắt sâu tựa biển. Đôi mắt của anh trông mong nhìn chằm chằm vào cô rất giống với ánh mắt của đám trẻ nhỏ khi yêu cầu cô một điều gì đó.
“Vậy nếu anh không có việc bận, ngày mai chúng ta cùng nhau đến sân bay đi.”
Thi Nhân không từ chối anh.
Dù sao thì cô cũng sẽ phải nói cho anh biết sự thật về đám trẻ nhỏ.
Cô thật sự có hơi chờ mong về cảnh tượng sẽ xảy ra vào ngày sinh nhật sắp tới của anh.
Khi chiếc xe đi tới khu biệt thự Thiên Thượng số một, Tiêu Khôn Hoằng chủ động mở miệng: “Trước tiên ăn bữa tối rồi hãy trở về nghỉ ngơi sau.”
Bận bịu đến tận giờ này, ăn cơm ở bên ngoài thà rằng ăn cơm ở nhà còn hơn.
“Vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa.”
Thi Nhân cảm thấy bây giờ cô được anh chiều chuộng quá, từ trước tới giờ cô chưa từng bật bếp ở nhà, nếu không phải là đi sang phòng cách vách ăn cơm thì cũng là anh bảo người ta làm đồ ăn rồi gửi sang chỗ cô. Sau khi bữa cơm kết thúc, hai người không nói gì thêm nhưng cũng không hề cảm thấy tẻ nhạt.
Cô không hề cảm thấy chán ghét phương thức ở chung như thế này.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh. Tiêu Khôn Hoằng không mặc áo khoác của bộ tây trang, cà vạt được tháo lỏng lẻo treo trên chiếc áo sơ mi có hơi nhăn nhúm, không hề giống với dáng vẻ của một người ưu tú vào ban ngày mà có hơi thở của cuộc sống nhiều hơn vài phần.
Sau khi cùng nhau trải qua quãng thời gian ở chung này, cô phát hiện không phải lúc nào Tiêu Khôn Hoằng cũng nghiêm túc và lạnh lùng giống như ở mặt ngoài. Sau khi tan làm về đến nhà, anh cũng sẽ lộ ra dáng vẻ lười biếng và mỏi mệt của mình, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể đùa giỡn linh tinh.
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm bao trùm lấy cô.
Thi Nhân quay đầu đi, đứng lên: “Tôi đi về trước đây, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Giọng nói của anh giống như được cuốn ở đầu lưỡi, bớt đi vài phần lạnh lùng nhưng lại có nhiều hơn vài phần dịu dàng.
Thi Nhân vội vàng trở về phòng cách vách, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, có lẽ vì màn đêm quá hấp dẫn lòng người.
Cô mới vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người con gái đang nằm úp sấp trên sô pha. Cô ngạc nhiên nói: “Tử Tây, em trở về từ khi nào vậy, sao không nói với tôi một tiếng.”
“Em vừa trở về vào ngày hôm nay đó, không ngờ lại nhìn thấy chị định hẹn hò với người nào đó nên em không muốn quấy rầy chị.”
Mạc Tử Tây để lộ dáng vẻ có phải bản thân rất hiểu chuyện không, trên bàn trà trước mặt cô ấy còn bày sẵn một hộp mì ăn liền, hiển nhiên đây là đồ mua từ chỗ sân bay.
“Buổi tối hôm nay em chưa ăn cái gì sao? Bên trong tủ lạnh còn có vỉ sủi cảo đông lạnh đó, nếu em đói bụng thì tôi sẽ đi nấu vài cái cho em ăn.”
“Thật vậy sao? Nữ thần ơi, chị đúng là thiên thần trong lòng em. Bây giờ em đói bụng lắm rồi, cả ngày hôm nay em chỉ ăn mỗi một hộp mì ăn liền, cứ nghĩ rằng chờ chị trở về sẽ có cơm ăn, ai ngờ chị lại có hẹn.”
Thi Nhân trực tiếp đi vào phòng bếp: “Nếu em nhìn thấy tôi, vì sao em không gọi tôi?”
“Một người độc thân như em chen chân vào cuộc hẹn của hai người làm gì?”
Mạc Tử Tây ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, bưng bát chờ được cho ăn.
Thi Nhân đổ nước vào trong nồi, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chẳng lẽ em không muốn hỏi chị cái gì sao?”
Dù sao trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa mình và Tiêu Khôn Hoằng phát triển tương đối nhanh.
“Đấy là chuyện riêng của chị, em có liên quan gì đâu mà nhiều chuyện hỏi chị. Huống hồ anh ta là cha của đám trẻ, nếu chị có thể tái kết hôn với anh ta rồi sống hòa thuận với nhau cũng không phải chuyện gì tồi tệ lắm.”
Mạc Tử Tây biết ân oán giữa nữ thần và Tiêu Khôn Hoằng.
Thành thật mà nói, trong quãng thời gian năm năm này, nữ thần và Hách Liên Thành đều không tiến triển thêm một bước nào, chắc hẳn giữa hai người bọn họ không có khả năng phát triển hơn.
Thi Nhân thở dài: “Rốt cuộc gần đây Hách Liên Thành làm sao vậy, chị không liên hệ được với anh ấy.”
Hơn nữa cô suốt ngày bận rộn trong công việc, cũng không chú ý quá nhiều đến chuyện bên kia của Hách Liên Thành.
“Anh ta ấy à”
Mạc Tử Tây cắn chiếc đũa: “Hình như anh ta bị gia đình ép kết hôn, nhà họ Hách Liên rất phức tạp. Nữ thần à, chị không ở cùng một chỗ với anh ta đúng là chuyện tốt.”
“Nhưng hiện tại chị không liên lạc được với anh ấy nên chị vẫn có hơi lo lắng.”
Trong năm năm qua, cô rất biết ơn vì Hách Liên Thành đã chăm sóc cho cô và đám trẻ nhỏ, chỉ với chuyện này đã đủ để cô không thể hoàn toàn xem nhẹ việc quan tâm đến Hách Liên Thành.
“Chắc hẳn anh ta bị bà nội nhốt lại.
Thủ đoạn này đã được sử dụng rất lâu rồi.”
Dưới đáy mắt của Mạc Tử Tây hiện l1 lên sự u ám, người nhà họ Hách Liên quả thật không hề thay đổi chút nào, Hách Liên Thành có người nhà như vậy không biết là vận rủi mấy đời gộp lại.
“Vì sao lại phải nhốt anh ấy? Hách Liên Thành lớn đến ngần này rồi mà vẫn còn bị nhốt lại sao?”
Thi Nhân cảm thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ nhà họ Hách Liên là gia tộc bảo thủ lắm sao?
“Không phải là do bà nội của Hách Liên Thành sao, đó là một bà lão phù thủy vô cùng đáng sợ, không ai muốn trêu chọc vào bà ta.”
Mạc Tử Tây lắc đầu: “Nữ thần, chị không cần lo lắng đâu, Hách Liên Thành không có việc gì hết, anh ta không liên hệ với chị cũng là vì lợi ích của chị. Nếu như chị bị bà lão phù thủy kia phát ,, nói không chừng bà ta sẽ lập tức tới tìm chị gây sự”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!