Chương 155
“Có thể xảy ra chuyện gì được? Chỉ cần đặt cô ta với Tiêu Khôn Hoằng, chúng ta còn có tiền dùng không hết. Dựa vào chị của con, hừ, hiện tại nó đối với hai nhà chúng ta như thế nào, con không thấy sao? Về sau chúng ta cũng đừng nghĩ có thể lấy được đồng nào từ trong tay nó.”
“Đúng là, chị của con càng ngày càng keo kiệt. Đợi cho chúng ta buôn bán có tiền, sẽ hung hăng trút giận”
Cha con hai người đều có suy nghĩ giống nhau, lừa Vương Ngọc San làm việc này.
Vương Ngọc San một lòng một dạ lấy lòng ông cụ Tiêu, căn bản không có dư thừa tâm tư hỏi đến nhà mẹ đẻ xem cha và em trai đang làm cái gì. Đợi đến khi cô ta biết đã muốn rồi.
Thi Nhân sửa sang lại, trực tiếp trở về biệt thự Thiên Thượng.
Nhưng cô vừa ra cửa ra, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, đối phương mặc trang phục giao hàng bước xuống: “Xin hỏi cô Mạc đúng không?”
“Đúng là tôi.”
“Đây là đơn hàng của cô, mời cô ký nhận.”
Có vết xe đổ lần trước, lần này Thi Nhân cần phải kiểm tra. Sau khi nhìn thấy ngọc thạch bên trong liền hiểu rõ. Huyệt Thái Dương cũng nhảy lên. Người đàn ông kia muốn làm gì?
“Thật ngại quá, cái này tôi không nhận, không phải hàng của tôi.”
Thi Nhân vô cùng dứt khoát, sau đó xoay người vào nhà.
Không bao lâu, điện thoại vang lên.
Cô nhìn tên hiện trên điện thoại, ấn nghe: “Anh Hoằng đơn hàng tôi đã từ chối nhận.”
“Tôi biết.”
Biết mà anh còn gọi điện thoại tới đây.
Giọng người đàn ông truyền đến: “Em đã không cần, tôi bảo người ta để trước cửa nhà em, lót đường cũng được.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Anh có tiền không có chỗ tiêu sao? Trực tiếp mang đi làm chuyện tốt không được sao?”
“Vậy mợ chủ nguyện ý làm chuyện tốt, nhận giúp tôi sao?”
Giọng của người đàn ông có chút ủy khuất, âm điệu trầm thấp lại câu hồn, quả thực chính là sai trái. “Tôi cảm thấy thùng rác trước cửa có chút thích hợp với anh. Huống hồ hiện tại tôi có bạn trai.”
“Vậy cô để ý nhiều sao? Tôi có thể không cần danh phận”
Thi Nhân day day huyệt Thái Dương: “Không phải anh lại uống rượu rồi chứ?”
Sao bỗng nhiên trong lúc đó cùng thay đổi một người giống nhau.
Đường đường là ông chủ của Tập đoàn Quang Viễn, nói muốn làm người thứ ba, nói ra có lẽ cũng không ai tin.
“Không có, lúc tôi uống rượu, mợ chủ đều rất ngoan nằm ở bên cạnh tôi. Đối xử tốt với tôi, cũng sẽ không rời bỏ tôi, sinh cho tôi thật nhiều đứa nhỏ.”
Đây chắc chắn là uống rượu.
Thi Nhân không muốn nói chuyện cùng con ma men, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô lấy thiệp mời ra, khóe miệng nhếch lên một cái: “Tặng cái gì mới có thể làm cho bọn họ ghi khắc cả đời đây.”
Ừm, vòng hoa không tồi.
“Tinh tinh.” Chuông cửa vang lên.
Thi Nhân buông thiệp mời xuống, đứng lên đi ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài lưới sắt, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm mình.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới tìm chó của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng mặc quần áo màu trắng, cà- vạt nới lỏng suy sụp, tóc cũng có vài sợi dừng ở trên trán. Cho dù bộ dụng say rượu suy sút, gương mặt vẫn đẹp trai như trước.
Ông trời thật không công bình, đối với anh cũng quá nhân từ.
Thi Nhân cắn răng trả lời: “Nơi này không có của chó của anh, mời anh rời đi.”
“Tôi làm chứng, đó chính là chó của tôi.”
Ánh mắt anh sâu kín, chân dài nghiêm trang đi vào, nhìn chung quanh hoa viên, còn có xích đu cho đám nhỏ chơi.
Nhìn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể bước vào nơi này.
“Lấy chó của anh đi là được đúng không?”
Thi Nhân ngăn anh lại, xoay người chạy vào trong phòng tìm chó. Bạch Tuyết vốn dĩ đang ngủ ngon giấc trong ổ, bỗng nhiên nữ chủ nhân liền vọt lại đây.
“Ư ư”
Cô ôm Bạch Tuyết đi ra ngoài, mạnh mẽ đưa cho anh: “Lấy đi.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm chó nhỏ giãy dụa trong ngực, đáng thương nói với Thi Nhân, bộ dạng bị vứt bỏ.
“Em không cần nó nữa sao?” Giọng người đàn ông ủy khuất.
Thi Nhân tức giận trả lời: “Chó của anh, trả lại cho anh. Tôi sẽ mua một con giống hệt như vậy. Không có gì là không thể thay thế được.”
Đau lòng.
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ buông tay, chó nhỏ chân ngắn liền vọt vào trong phòng, chạy đến một góc bí ẩn núp vào.
Vẻ mặt anh vô tội: “Không có.”
Thi Nhân có chút tức giận: “Anh không phải cố ý đấy chứ?”
Tiêu Khôn Hoằng không trả lời của hỏi cô, lập tức đi vào phòng khách, nghênh ngang ngồi dựa vào trên số pha. Thân thể mệt mỏi mệt rốt cục cũng được giảm bớt.
Thi Nhân tìm một vòng ở trong phòng, cũng không tìm được tung tích của chó nhỏ, tức giận đến cả người cũng không tốt lắm.
Tự dưng lại thêm phiền phức cho mình.
Cô trở lại phòng khách, phát hiện Tiêu Khôn Hoằng giống như đại gia tựa vào số pha, trong lòng ôm con gấu màu hồng nhật. Anh từ trước đến nay anh đều như vậy sao?
“Này, tỉnh lại, tỉnh lại đi.”
Thi Nhân đá anh mấy đá, phát hiện trên đùi người đàn ông cũng rất cứng rắn, Tiêu Khôn Hoằng không có gì phản ứng.
“Anh đừng giả vờ ngủ nữa.”
Cô nhéo nhéo mặt anh, giây tiếp theo người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lộ ra giảo hoạt: “Bị em phát hiện rồi.”
“Anh cút cho tôi… Buông ra.”
Thi Nhân còn chưa nói xong, vị trí của hai người đã xảy ra biến hóa. Cả người cô dựa vào mềm mại, xương của người đàn ông có chút cứng.
Hai người dựa vào rất gần, cô gần như có thể cảm giác được tiếng hít thở của anh, giống như không quá ổn.
Ánh mắt anh như bị châm lửa.
Thi Nhân quay đầu đi, tay đẩy anh ra: “Anh mau buông ra.”
Mới vừa động vài cái, cô liền cảm giác được cái gì, thân thể đột nhiên dừng lại, sắc mặt đổ lên: “Tiêu Khôn Hoằng, đủ rồi đấy.”
Uống say chạy tới nơi này của cô để phát điên cái gì?
“Còn chưa đủ, chưa ôm đủ. Em là bà xã của tôi, vì sao tôi không thể ôm em?”
Giọng của người đàn ông rất cố chấp, lộ ra ai oán.
Thi Nhân sửng sốt một chút: “Chúng ta đã ly hôn năm năm trước.”
“Tôi không cho phép em nói như vậy.”
Người đàn ông nắm lấy cằm cô, ánh mắt vừa hung dữ vừa ngoan, Thi Nhân sợ tới mức phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng đến nửa ngày, anh cũng không có động tĩnh gì, chính là cứ như vậy nhìn thấy cô.
Hay là thật sự uống rượu?
Vừa rồi cô vẫn nghi ngờ Tiêu Khôn Hoằng là giả vờ.
“Tôi có thể hôn em một chút được không?”
Được rồi, vừa rồi là sói hóa thân thành chó trung thành.
Thi Nhân tỉnh táo lại đi, đối phó với một cái con ma men không phải dễ đối phó sao?
Cô mở miệng: “Anh đứng lên trước đã.”
“Đứng lên là có thể hôn sao?”
“H Không phải anh uống rượu sao?
Sao còn có thể ăn khớp như vậy?
Thi Nhân cảm giác được thân thể anh thay đổi, tín hiệu nguy hiểm vẫn không biến mất. Cô tốn hơi thừa lời: “Được, anh đứng lên trước.”
Mắt đẹp của Tiêu Khôn Hoằng để lộ ra ý cười, thật sự buông cô ra.
Lúc này Thi Nhân mới hoàn toàn xác định, anh thật sự uống rượu. Nếu đổi lại Tiêu Khôn Hoằng lúc tỉnh, sao có thể nghe lời như vậy?
Cô lui về phía sau vài bước, nhìn anh: “Trợ lý của anh đâu?”
“Không biết.”
“Điện thoại của anh đâu?”
“Không biết.”
Thi Nhân day dạy huyệt Thái Dương: “Vậy đêm nay anh ngủ sô pha.”
Người đàn ông dừng một chút: “Không thể ngủ cùng em sao?”
Cô muốn đánh người.
Có lẽ là vẻ mặt của cô rất khủng bố, người đàn ông nhíu mày kéo áo: “Khó chịu, tôi muốn thay quần áo”
“Anh hoặc là cút, hoặc là đừng làm như thế”
Thi Nhân sắp bùng nổ.
Trước khi cô rời đi, bỗng nhiên Tiêu Khôn Hoằng tiến lên ôm cô, đôi môi đụng tới cái gì đó lạnh lạnh.