CHƯƠNG 70
Trầm Tử An suýt nữa là nói ra câu: “Bởi vì chú không thích mami, cũng không thích cháu! Cho nên chú muốn để cháu và mami chết đi có đúng không?”
Nhưng lời nói vừa đến miệng, thằng bé bèn dừng lại, giống như căm ghét sự vô dụng của chính mình, thằng bé bỗng xoay cổ lại, đưa lưng về phía Diệp Nam Huyền, bộ dạng khó chịu đó khiến đáy lòng Diệp Nam Huyền như mềm ra.
“Bởi vì chú gì cơ?”
Giọng nói của Diệp Nam Huyền vô thức mềm hẳn đi.
Nhưng Trầm Tử An lại không phản ứng lại anh, thằng bé đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chú mau đi khỏi chỗ này đi, mami cháu tỉnh lại sẽ không muốn gặp chú đâu.”
“Chú là cấp trên của mami cháu.”
“Cháu có thể bảo mami từ chức.”
Trầm Tử An lại quay đầu đi lần nữa, trong đôi mắt đã không còn che giấu sự chán ghét và căm giận đối với Diệp Nam Huyền nữa.
Trong lòng Diệp Nam Huyền đột nhiên vô cùng khó chịu.
“Cậu nhóc thối, cháu có thể nói cho chú biết, năm năm qua, cháu và mami sống như thế nào hay không?”
“Liên quan gì đến chú chứ? Chú mau đi đi!”
Trầm Tử An nói xong lập tức đứng lên, nhanh chóng trở lại phòng bệnh, tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Từ trước đến nay, Diệp Nam Huyền chưa từng bị ai chán ghét đến mức như vậy, thế mà lúc này, người ghét anh lại là một đứa trẻ, nhưng anh lại không thể ghét thằng bé được.
Anh nhìn mái tóc nhân lúc Trầm Tử An không chú ý chạm vào khi nãy, khẽ nheo mắt lại, đột nhiên nhấc chân đi đến khoa khác của bệnh viện.
Sau khi Trầm Tử An trở lại phòng bệnh, sắc mặt vẫn âm u như cũ, chu chu cái miệng nhỏ, dáng vẻ vừa nhìn đã biết rất không vui.
Mễ Tiểu Anh thấy thằng bé như vậy, cười nói: “Thằng nhóc thối, sao thế? Ai chọc cháu tức giận vậy?”
Nhưng Trầm Tử An lại chẳng nói chẳng rằng đi đến ngồi xuống bên cạnh Trầm Mặc Ca, một lát sau mới nói: “Dì Mễ à, dì nói xem mami cháu tốt như vậy, thế mà vì sao lại có người không thích mẹ cháu chứ?”
Mễ Tiểu Anh đột nhiên ngây người.
Chuyện này, cô ấy cũng rất nghi hoặc đó.