CHƯƠNG 168
Trầm Mặc Ca lờ mờ cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, có điều nhất thời cô không nghĩ ra được.
“Anh là?”
“Tôi là Tống Dật Hiên Dật Hiên, chúng ta ngồi chung chuyến bay về nước, hơn nữa lúc ở Mỹ, tôi từng giúp cô Lisa một chuyện!”
Tống Dật Hiên Dật Hiên vừa nói thì Trầm Mặc Ca đã nghĩ ra.
“Là anh à! Đừng nói như thể đã giúp tôi chuyện gì to tát lắm vậy, thật ra cũng chỉ là quần áo của tôi bị ở nhà hàng, Tống tổng đã mua giúp tôi một bộ mà thôi. Có điều tôi nhớ tôi đã trả lại tiền cho Tống tổng rồi.”
“Cô Lisa, cô nói như vậy thật sự khiến tôi rất đau lòng. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng ăn tối với nhau có phải không?”
Tống Dật Hiên Dật Hiên giả vờ ấm ức, lập tức đã chọc cười Trầm Mặc Ca.
Diệp Nam Huyền thấy cô cười tươi như vậy, ánh mắt không khỏi tối lại.
Là ai gọi điện thoại cho cô ấy?
Thế mà có thể làm cô vui vẻ như vậy?
Đã rất lâu rồi anh chưa thấy nụ cười tự nhiên như vậy của cô!
Diệp Nam Huyền không khỏi hơi ghen ghét!
Là Đường Trình Siêu sao?
Anh tắt bếp theo bản năng, rồi đi ra ngoài.
Trầm Mặc Ca lại hoàn toàn không biết gì cả, vừa cười vừa nói: “Được được được, anh đẹp trai anh nói cái gì cũng đúng.”
“Đương nhiên là thế! Tôi đẹp trai được cả thế giới công nhận đấy!”
Tống Dật Hiên Dật Hiên da mặt dày tự biên tự diễn.
Trầm Mặc Ca cười nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ anh cũng bị giống như tôi trong nhà hàng nên cần tôi cứu giúp? Người đàn ông đẹp trai giống như Tống tổng, chắc có lẽ không bị cô gái nào hắt cà phê đâu nhỉ?”
“Khụ khụ, Lisa, cứ nói chuyện phiếm thế này thì không có ý nghĩa ha ha, cô sẽ khiến tôi đau lòng đấy.”
Mặc dù Tống Dật Hiên Dật Hiên nói như vậy, nhưng mà giọng nói rất sung sướng, nghe như anh ta cũng không thật sự để ý.
Nói thật, cô chỉ quen biết Tống Dật Hiên Dật Hiên một cách ngẫu nhiên, có điều người đàn ông này đúng là nói rất nhiều, chỉ vài câu lý luận giải thích thôi cũng khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, ngoài việc hơi phong lưu đa tình một chút, những mặt khác Trầm Mặc Ca vẫn rất tán thưởng.
Làm bạn với người đàn ông như vậy, Trầm Mặc Ca không cảm thấy có áp lực, huống chi cô cũng rất có bản lĩnh trên thương trường, quen biết vài vị Tổng Giám đốc, cũng có thể xem ra cô là người có mạng lưới giao tiếp và cơ hội.
Trầm Mặc Ca điều chỉnh lại tư thế ngồi, khiến mình ngồi thoải mái hơn một chút, lúc này mới cười nói: “Tống Dật Hiên Dật Hiên, rốt cuộc anh muốn nói gì? Không phải gọi điện thoại đến chỉ để tâm sự với tôi chứ?”
“Nếu như tôi nói phải thì sao?”
Tống Dật Hiên Dật Hiên trả lời cợt nhả một câu.