CHƯƠNG 167
Ngọt bùi cay đắng cô đều không ăn, thế còn tùy ý thế nào?
“Cậu chủ, bữa cơm này tôi không nấu được!”
Má Trương bỏ gánh giữa đường.
Diệp Nam Huyền coi như đã nhận ra, bởi vì chuyện của Trầm Tử An nên trong lòng Trầm Mặc Ca không được vui, nên cố ý bới móc.
Anh cởi áo khoác của mình, thản nhiên nói: “Để tôi nấu.”
Những lời này vừa thốt ra, đã khiến Trầm Mặc Ca và má Trương sợ ngây người.
“Cậu chủ, sao có thể như thế được? Để tôi nấu.”
Má Trương vội vàng bước lên trước muốn cướp lấy công việc nấu ăn, Trầm Mặc Ca thì lại chậm rãi bước đến.
“Diệp tổng, anh nấu cơm có thể ăn được sao? Tôi có cần mua bảo hiểm trước không?”
Lời này tuyệt đối là đang châm chọc!
Má Trương thở phì phì trừng mắt liếc cô.
Nhưng Diệp Nam Huyền lại cười nói: “Em cứ mua bảo hiểm trước, tôi không để ý đâu.”
Nói xong anh xắn tay áo lên, đi thẳng đến phòng bếp.
Trong mắt má Trương đều là vẻ đau lòng.
Bà nuôi cậu chủ từ nhỏ, đã bao giờ phải vào phòng bếp?
“Cậu chủ, để tôi nấu cho.”
Má Trương chạy theo ra ngoài.
Trầm Mặc Ca nhìn theo bóng lưng của bọn họ giống như đang suy nghĩ điều gì, cô cũng theo xuống lầu, đứng dựa vào lan can cầu thang, trơ mắt nhìn Diệp Nam Huyền bận rộn trong phòng bếp.
Cô vẫn luôn cho rằng người đàn ông này là chúa tể trên thương trường, mười ngón tay không dính nước, hôm nay lại thấy anh giống một người đàn ông tốt trong nhà bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên Trầm Mặc Ca cảm thấy hơi không quen.
Đây thật sự là Diệp Nam Huyền trước kia sao?
Đầu óc Trầm Mặc Ca hơi mờ mịt. Cô từng vì một nụ cười của Diệp Nam Huyền mà vui sướng cả ngày, vì bảo vệ dạ dày anh, cho dù muộn đến cỡ nào, cô đều chuẩn bị cho anh thức ăn nóng hổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày người đàn ông này sẽ rửa tay nấu canh cho cô.
Là áy náy?
Hay là có ý đồ khác?
Đột nhiên Trầm Mặc Ca cảm thấy mình rất buồn bười!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!