CHƯƠNG 144
Trầm Tử An hừ lạnh nói: “Chú đừng có phô trương, nếu có năng lực thì chú tới đi!”
Diệp Nam Huyền đột nhiên tức đến ngạt thở
Đúng rồi, anh thực sự không có năng lực.
Đã năm năm rồi không dễ dàng gì mới biết con trai mình vẫn còn sống, muốn thương yêu, trân trọng như nhãn cầu trong đáy mắt nhưng tên nhóc thối đó lại không hề cảm kích.
Diệp Nam Huyền đưa Trầm Tử An đến nhà ăn của bệnh viện, gọi cho cậu một phần đồ ăn sáng, cũng gọi một phần cho mình một phần rồi mới ngồi xuống đối diện với Trầm Tử An.
Nhìn thấy vài dấu đỏ trên tay anh, quan sát kỹ lưỡng thì thấy trên cổ và mặt đều có bèn không nhịn được hỏi một câu.
“Tối hôm qua chú làm gì? Không phải là lũ muỗi thấy chú không vừa mắt nên mới cắn chú thành thế này chứ?”
Diệp Nam Huyền tức đến suýt chết ngạt.
“Có thể nói chuyện hẳn hoi hơn không?”
Trầm Tử An hờ hững nhún vai, sau đó cúi đầu ăn canh.
Ồ, khá ngon.
Nhìn thấy Trầm Tử An yên lặng, Diệp Nam Huyền mới nở nụ cười khổ.
Đến cả đứa trẻ mà còn có thể nhìn ra anh vẫn là một người bệnh, đáng tiếc người phụ nữ tàn nhẫn đó thậm chí còn không thèm nói với anh một lời.
Tâm tình sảng khoái.
Thu dọn đồ ăn trước mặt sang một bên, Diệp Nam Huyền An yên lặng nhìn Trầm Tử An ăn.
Trầm Tử An ăn uống cũng rất có tác phong, có thể thấy từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế.
“Năm năm qua cháu và mẹ cháu đã sống như thế nào?”
Diệp Nam Huyền không thể không muốn biết vài chuyện về họ.
Trầm Tử An sửng sờ một lát, sau đó thấp giọng nói: “Chính là trôi qua như thế. Chú cho rằng chú có thể mua chuộc được cháu chỉ bằng một bữa sáng thôi sao. Cháu nói cho chú biết, cháu sẽ không để cho chú tiếp cận mẹ cháu.”
“Tại sao?”