CHƯƠNG 130
Câu hỏi ngược lại này của Diệp Nam Huyền khiến Trầm Mặc Ca ngậm miệng.
Người đàn ông này đúng là vui buồn khó đoán.
Anh tới đây chẳng phải nên hỏi cô chuyện báo cáo giám định ba con với Trầm Tử An sao? Vì sao anh không nhắc tới một chữ? Rốt cuộc anh có ý gì?
Đầu Trầm Mặc Ca hiện lên nghi hoặc nhưng cô không nói gì, cũng không gọi tên Diệp Nam Huyền mà cúi xuống bắt đầu ăn xoài.
Năm năm rồi không ăn, bây giờ ăn lại vẫn thấy rất ngọt, tiếc là tâm tình đã khác.
Cô ăn liên tục, đột nhiên phát hiện thi thoảng Diệp Nam Huyền lại gãi tay, mà vừa nãy mu bàn tay anh chỉ hơi đỏ, bây giờ đã sưng đỏ, thậm chí trên cổ, trên mặt anh cũng đã bắt đầu đỏ.
“Diệp Nam Huyền, anh…”
Trầm Mặc Ca vội bỏ xoài trong tay xuống muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô không nên quan tâm anh như vậy!
Nhưng nếu anh dị ứng ngạt thở mà thế, Nghê Nghê phải làm sao?
Đúng!
Cô vì Nghê Nghê mới quan tâm tên đàn ông cặn bã này!
Trầm Mặc Ca âm thầm thuyết phục bản thân, lúc này mới dịu giọng lại, nhấn chuông y tá trên đầu giường.
Nhìn thấy đáy mắt Trầm Mặc Ca vẫn còn quan tâm mình, đột nhiên Diệp Nam Huyền mỉm cười.
“Anh đã thế này rồi còn cười? Có bệnh à?”
Trầm Mặc Ca cảm thấy nụ cười của anh thật chướng mắt.
Lần người người đàn ông này quay lại khiến người khác không thể đoán được!
Anh có thể tự gọt vỏ xoài cho cô đã đủ sợ hãi rồi, bây giờ còn cười như kẻ ngốc, lẽ nào anh có âm mưu gì?
Trầm Mặc Ca vô thức muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng đúng lúc này đột nhiên Diệp Nam Huyền lại tiến lên, túm lấy cánh tay cô rồi kéo vào lòng, giây tiếp theo, đôi môi mỏng hơi lạnh chặn miệng cô lại