Chương 47
Dù sao đi chăng nữa, xin hãy cứu con tôi, nhất định phải cứu con tôi. Khi bác sĩ xoa dịu cảm xúc của tôi và nói con của tôi sẽ được cứu, lúc đó tôi mới yên tâm. Vì những lo lắng và xóc nảy trên đường đi, tôi nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã xong, tôi nằm trong phòng bệnh, cả căn phòng trắng nhợt thiếu sức sống. Tôi hơi hoảng sợ vuốt bụng của mình. Một đôi tay nhẹ nhàng ấn vào cơ thể khi tôi muốn nhổm dậy. “Bảo Nhi, đừng kích động như vậy, lần này suýt chút nữa em bị sẩy thai đó.”
Suýt chút nữa… “Minh Quang… đứa bé… không sao… phải không?” Tôi cố hết sức lực hỏi Lê Minh Quang với chất giọng khàn đặc.
Lê Minh Quang dịu dàng nhìn tôi, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi nói: “Đứa nhỏ không sao, em đừng lo lắng gì cả.” Đứa trẻ vẫn ổn… không sao là tốt rồi… tốt rồi.
Tôi không kìm được nước mắt, có lẽ trong lòng quá uất ức, trong phút chốc giống như vòi nước được mở, không cách nào đóng lại được. “Đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho mắt đâu” Lê Minh Quang ngồi ở bên cạnh thấy tôi khóc thương tâm như thế, anh nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng an ủi. “Anh Minh Quang, em xin lỗi.” Tôi ngẩng đầu lên và nhìn Lê Minh Quang với đôi mắt đỏ hoe.
Lần này vì chuyện liên quan đến mình mà vấy bẩn cả tập đoàn Thời Quang, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, nếu không có tôi thì tập đoàn sẽ không như thế này.
Lê Minh Quang nhìn tôi, lắc đầu nói: “Đồ ngốc, xin lỗi gì chứ? Hơn nữa chuyện lần này không liên quan đến em.” “Không, có liên quan, là do em quá ngu ngốc. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không ngốc như vậy nữa, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Sau khi Lê Minh Quang nhìn tôi một hồi lâu rồi mới bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi đang nằm trên giường mở to mắt, nhưng vẫn không thể ngủ được nữa. Lê Minh Quang ra ngoài mua đồ ăn cho tôi, anh ấy nói lúc tập đoàn chúng tôi bị loại, bên chiến thắng chính là tập đoàn Trần Thăng.
Nghe những lời của Lê Minh Quang, trong lòng tôi càng cảm thấy có lỗi. Tôi luôn cảm thấy tập đoàn của chúng tôi trở thành như vậy đều là do lỗi của tôi. Tôi tin tưởng Trần Thanh Vũ, thế nhưng anh ta lại hung hăng đâm một nhát vào lòng tôi.
Tôi sẽ không bao giờ tái phạm những hành vi ngu ngốc này nữa, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa. Tôi nhắm mắt và chạm nhẹ vào bụng mình. Bài học hôm nay thực sự quá thâm thúy, sâu sắc đến mức khiến tôi phải ngẫm lại sự ngây thơ của mình. “Huỳnh Bảo Nhi, cảm giác bị oan ức như thế nào vậy?” Sau khi tôi đang ngủ mê man thì nghe thấy tiếng người đi vào, còn tướng là Lê Minh Quang nên tôi không thèm để ý. Ai ngờ lại nghe được giọng nói đầy đắc ý của Nguyễn Mỹ.
Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ, một nỗi tức giận khó tả tràn ngập trong lòng tôi. Tôi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô ta đang nghênh ngang đắc ý.
Nguyễn Mỹ thấy tôi mở mắt, cô ta cười tươi như hoa: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, không được lại gần Trần Thanh Vũ, vậy mà cô có nghe đâu, bây giờ thì hiểu hậu quả rồi chứ? Cô cho rằng Thanh Vũ sẽ vì cô mà làm hại tôi sao? Bớt ảo tưởng đi. Đối với anh ấy mà nói, cô chỉ là một con hồ ly tinh thấp kém tự mình dâng lên tận cửa cho người ta ăn thôi.” “Nguyễn Mỹ, cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?” Tôi từ trên giường ngồi dậy, lạnh mặt nói. “Tôi sợ sao? Cô có gan thì động tay động chân với tôi đi nào? Bây giờ ai chẳng biết Huỳnh Bảo Nhi là một con đàn bà nham hiểm cơ chứ? Còn không biết xấu hổ sao chép tác phẩm của người khác.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi chỉ muốn cô an phận thôi. Ai đã khiến cô chống lại tôi một cách liều lĩnh như vậy? Tất cả những điều này là do chính cô tự chuốc lấy.” Nguyễn Mỹ cúi sát người gần cơ thể tôi, gắn từng chữ.
Tôi nhìn Nguyễn Mỹ trước mặt, khuôn mặt cô ta vốn dĩ rất đẹp, nhưng giờ phút này lại biến dạng và gớm ghiếc, trông vô cùng xấu xí. Tôi vươn tay tát Nguyễn Mỹ một cái vào mặt, cô ta bị tôi đánh bất ngờ nên nhất thời không thể lấy lại tinh thần. “Huỳnh Bảo Nhi, con chó cái này mày dám đánh tao.” Nguyễn Mỹ sờ lên khuôn mặt bị đánh, ánh mắt đầy quỷ quyệt và tức giận. Khi cô ta giơ nanh múa vuốt định lao về phía tôi, tôi nhấc chân lên đá một cước vào bụng của cô ta.
Nguyễn Mỹ bị tôi đá ngã xuống đất, một hồi lâu cũng chưa thể đứng lên được.
Tôi nhìn bộ dạng chật vật của Nguyễn Mỹ, tôi thổi thổi ngón tay, thờ ơ nói: “Như nào? Bây giờ không giả bộ mang thai nữa sao? Cô có thể bôi một ít máu vào người, sau đó hét lên rằng tôi đã giết con của cô đấy. Sau đó Huỳnh Bảo Nhi tôi sẽ trở thành người đàn bà lòng lang dạ thú, không phải cô thích như vậy sao?” “Huỳnh Bảo Nhi, con tiện nhân không biết xấu hổ này, đừng tưởng rằng cô có thể chiếm được bất cứ thứ rẻ rúng gì từ trong tay tôi. Tôi nói cho cô biết, nếu một ngày tôi còn ở đây, cô đừng mong lại gần Trần Thanh Vũ, tôi sẽ khiến cô chết cũng không được, sống cũng không xong” Nguyễn Mỹ bật dậy khỏi mặt đất và hét vào mặt tôi. Tôi nhìn khuôn mặt méo mó của Nguyễn Mỹ, mỉm cười khoanh chân nói: “Ồ? Thật sao? Khiến tôi chết không được sống không xong sao? Tôi sẽ chờ xem rốt cuộc cô sẽ làm như thế nào.”
Thực ra tôi có chút tò mò, tại sao Nguyễn Mỹ lại luôn chĩa mũi nhọn vào tôi, thậm chí còn muốn lấy tính mạng của tôi? Chẳng lẽ tầm mắt của Nguyễn Mỹ còn nhỏ hơn lỗ kim sao? Không muốn nhìn bất kỳ người phụ nữ nào lại gần Trần Thanh Vũ sao?
Nếu đúng như vậy thì người phụ nữ Nguyễn Mỹ này thật đáng sợ cũng thật đáng thương hại. “Con đĩ, tao muốn mày chết, tao muốn mày chết không có chỗ chôn” Nguyễn Mỹ dường như bị lời nói của tôi chọc tức, cô ta không quan tâm điều gì nữa, nhanh chóng lao về phía tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!