Cũng may chuyện tôi lo lắng cũng không phát sinh, Trần Thanh Vũ đứng ở đó không nói câu nào.
“Em đã nói rồi đấy, không phải lỗi của em!” Lần này Huỳnh Sang lại để ý và nói với tôi.
“Nếu như không phải em uống rượu đánh nhau thì người ta lừa được em sao!” Tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng với thái độ không biết hối cải của Huỳnh Sang, đi lên tát nó một bạt tai.
Làm sao nó biết được, bởi vì mỗi một lần nó gây chuyện thì lại khiến hình tượng của tôi trong lòng Trần Thanh Vũ càng trở nên khôi hài.
Trần Thanh Vũ muốn ly hôn với tôi, nếu như Huỳnh Sang không phải đầu xỏ thì cũng gần như đồng lõa rồi.
“Anh rể, anh dạy dỗ lại chị em đi. Chị ấy đánh em kìa!” Sau khi Huỳnh Sang bị tôi đánh thì đi tìm Trần Thanh Vũ cầu cứu.
Ở trong mắt nó, người anh rể này vẫn là đối tượng mà nó có thể tự do làm nũng.
“Huỳnh Sang, đây là lần cuối cùng, bản thân cậu tự lo cho mình đi.” Trần Thanh Vũ hạ thấp âm thanh nói, xoay người rời đi.
Phụ tá Hoàng cũng đi theo.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại hai người tôi và Huỳnh Sang.
“Chị, anh rể nói vậy là sao?” Huỳnh Sang ngu ngơ hỏi.
“Anh ấy sẽ không lo chuyện của em nữa.” Tôi không muốn lại tức giận với Huỳnh Sang, xoay người rời khỏi, bởi vì trong lòng tôi đã vô cùng đau khổ.
Thật ra câu nói kia của Trần Thanh Vũ là nói cho tôi nghe.
Ra khỏi hội quán, tôi báo với mẹ tin tức tốt lành của Huỳnh Sang.
Mẹ nghe xong rất vui vẻ, cố ý dặn dò nói: “Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ thật giỏi, chuyện này cũng có thể giải quyết. Con ở nhà họ Trần nhất định phải làm cậu ấy vui vẻ, không được để người phụ nữ khác cướp Thanh Vũ đi có biết chưa? Nửa đời sau của nhà họ Huỳnh chúng ta phải dựa vào nhà họ Trần đấy.”
“Mẹ, con biết rồi. Con còn có việc, cúp máy trước đây.” Tôi nén đau khổ trong lòng xuống, nói với mẹ.
Tôi cũng muốn khiến cho Trần Thanh Vũ vui vẻ nhưng mà tôi đã dùng bảy năm vẫn không có cách nào chạm mặt anh.
“Cô chủ, cậu Trần bảo cô lên xe.” Vào lúc tôi cúp điện thoại thì phụ tá Hoàng đi đến.
Tôi trả lời một tiếng rồi đi theo.
Lên xe, Trần Thanh Vũ đang gọi điện thoại, khuôn mặt nhu hòa cầm điện thoại nói chuyện.
Đối phương chắc là Nguyễn Mỹ.
“Anh thăm ông nội xong sẽ lập tức đi đón em. Thời tiết gần đây hay lạnh, đừng để bị cảm lạnh.” Lúc anh nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến này tôi chưa từng nhìn thấy.
Vào lúc này tôi mới biết, Trần Thanh Vũ không phải là không dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của anh trước giờ không thuộc về tôi mà thôi.
Thấy tôi lên xe, anh cũng không quan tâm đến tôi mà chỉ dặn dò Nguyễn Mỹ mấy câu. Sau đó khôi phục sắc mặt lạnh lùng nói với tôi: “Ông nội muốn chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Sức khỏe ông nội không tốt, ăn tết cũng chỉ có thể tổ chức trong phòng bệnh. Tôi đã muốn đi thăm ông từ sớm nhưng mà nỗi phiền muộn trong lòng không thể nào kiềm chế được, sợ ông nhìn thấy tâm trạng tôi không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của ông.
Toàn bộ nhà họ Trần, người thật lòng trông ngóng tôi chỉ có ông nội. Tôi không muốn làm ông đau lòng.
Phụ tá Hoàng lái xe đến bệnh viện.
Ánh mắt Trần Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn tôi rồi nói: “Bệnh tình ông nội đã chuyển biến tốt, đợi sau khi qua sinh nhật ông thì đừng quên chuyện cô đã đồng ý với tôi.”
“Em biết rồi.” Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở tôi không?
Trông chờ việc ly hôn với tôi để đón Nguyễn Mỹ vào cửa đến vậy sao?
Cũng phải, bây giờ Nguyễn Mỹ đang mang thai con của Trần Thanh Vũ nên anh muốn cho Nguyễn Mỹ và đứa trẻ một danh phận. Nếu không phải bởi vì tôi nhúng tay vào thì anh và Nguyễn Mỹ đã là vợ chồng từ lâu rồi.
“Em biết rồi, em sẽ nói với ông nội là em muốn ly hôn.” Tôi nắm chặt tay lại, nhẹ giọng nói.
Trần Thanh Vũ vô cùng hài lòng với sự thức thời của tôi, không nói gì nữa.
Tôi yên lặng nghe tiếng nhạc trong xe, hơi nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của Trần Thanh Vũ, nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt.
Tôi yêu anh mười lăm năm nhưng vẫn không cách nào chạm được người đàn ông như thiên thần trước mắt. Vào lúc này, lại sắp kết thúc rồi.
Ông Trần vẫn luôn yêu thích tôi, chính bởi vì thái độ này nên cho dù Trương An vô cùng bất mãn với tôi nhưng cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng.
Lúc tôi đến thăm ông thì thấy tinh thần ông rất tốt, ông hỏi tôi rằng Trần Thanh Vũ có bắt nạt tôi không.
Tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ luôn đứng gần cửa sổ, liên tục đưa tay lên xem giờ thì biết Trần Thanh Vũ đã không kịp chờ đợi, muốn đi đến cạnh Nguyễn Mỹ.
Tôi cười vui vẻ đi về phía ông Trần rồi nói: “Thanh Vũ rất tốt với con, con rất hạnh phúc.”
“Lúc nào mới sinh chắt cho ông đây? Ông đã chờ nhiều năm vậy rồi.” Ông Trần oán trách kéo tay tôi nói.
Trẻ con...
Vừa nói đến trẻ con, tôi lập tức nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Nguyễn Mỹ. Đời này của tôi, sợ rằng không cách nào mang thai con của Trần Thanh Vũ được.
Bảy năm qua, Trần Thanh Vũ và tôi không hề cùng chung chăn gối, làm sao tôi có thể mang thai đây?
Hai người rời khỏi bệnh viện thì mẹ lại gọi đến, hỏi khi nào tôi và Trần Thanh Vũ sẽ trở về ăn cơm, còn nói rằng chuyện này rất cảm ơn Trần Thanh Vũ nên đã cố ý làm rất nhiều món ăn mà anh thích.
Tôi có thể hiểu được tại sao mẹ lại ân cần như vậy nhưng mà Trần Thanh Vũ không thể nào đến nhà tôi được.
Tôi tự ý nói với mẹ rằng Trần Thanh Vũ rất bận, không có thời gian.
Mẹ bảo tôi khuyên anh nhiều một chút, làm gì có con rể nào không đến nhà cha mẹ vợ chúc tết chứ. Nhưng cuối cùng vẫn bị tôi ngăn cản.
Tôi biết bà không thể nào thật sự oán trách Trần Thanh Vũ bởi vì bà không dám.
Nội dung cuộc điện thoại với mẹ, Trần Thanh Vũ bên cạnh chắc chắn nghe thấy nhưng anh cũng không mở miệng hỏi một câu, âm thầm chấp nhận để tôi tìm lý do.
“Mẹ em bảo chúng ta trở về ăn cơm nhưng bị em từ chối rồi.” Tôi vẫn không nhịn được thông báo chuyện vừa rồi cho Trần Thanh Vũ, hy vọng có thể xoay ngược tình thế.
“Ừ, trùng hợp tôi phải đi đón Nguyễn Mỹ.” Trần Thanh Vũ gật đầu.
Tôi cười yên lặng, đơn giản là tự rước lấy nhục.
Vào lúc này, anh không muốn có một chút quan hệ nào với nhà tôi nữa, cho dù là qua loa lấy lệ thì anh cũng không muốn làm.
Tôi đứng trong gió rét nhìn Trần Thanh Vũ ngồi lên xe, vô tình bỏ đi.