Trần Thanh Vũ rũ mi mắt xuống nhìn ngón chân, hoàn toàn chim trong suy nghĩ của mình.
“Đi thôi, cùng vào đi, càng đông càng vui mà.”
Trong lúc Trần Thanh Vũ đang chim đắm trong suy nghĩ thì Huỳnh Bảo Nhi đã đi đến kéo tay anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh và nói.
Trái tim Trần Thanh Vũ khẽ run lên.
Đã bao lâu rồi anh chưa chạm vào tay Huỳnh Bảo Nhi như thế này?
Kể tử sau sự việc đó, Huỳnh Bảo Nhi từ chối để Trần Thanh Vũ chạm vào người mình, dù chỉ một chút. Yết hấu của Trấn Thanh Vũ khẽ động đậy, đôi mắt kia dần dẫn dâng lên một màn sương màu đỏ.
Anh siết chặt nắm tay, về mặt lộ ra một chút đau khổ,
Từ ba giờ chiếu, Huỳnh Bảo Nhi và những người khác bắt đấu một bữa tiệc nướng ngoài sân đẩy ấm áp
Vũ Khả Hân thật sự rất vui, nụ cười tươi luôn thường trực trên khuôn mặt của cô ấy. Mãi cho đến khi hai người giúp việc mang một chiếc hộp lớn đến và đưa cho Vũ Khả Hân. Vũ Khà Hân nhìn chiếc hộp to lớn trước mặt và dường như không có phản ứng gì, cô ấy chỉ đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Bảo Nhi,
Huỳnh Bảo Nhi cắn một miếng thịt xiên và nói với Vũ Khả Hân: “Đây là quà cho chi, chắc chắn chị sẽ thích đầy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Khả Hân bày ra chút nghi ngờ, cô nhìn chiếc hộp kia bằng nửa con mắt, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
“Khả Hân, chị sẽ thích món quà này lắm.” Huỳnh Bào Nhi nhìn Vũ Khả Hân cười nói.
Vũ Khả Hân khó hiểu khi nhìn nụ cười kỳ quái trên mặt Huỳnh Bảo Nhi, cô xem xét chiếc hộp trước mặt, cau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa tay mở chiếc hộp ra.
Sau cú va chạm, một người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng xuất hiện dưới dải ruy bằng.
“Khả Hân.” Vũ Hoàng Nam dịu dàng cắm một bó
hoa hồng, quỳ một gối trước mặt Vũ Khả Hân. Vũ Khá Hân bị sốc trước cành tượng trước mắt, hai tay bắt giác đưa lên che miệng.
“Anh… anh không về nhà sao…?” Trước đó Vũ Khả Hân bị Huỳnh Bào Nhi thuyết phục, vì vậy cô ấy gọi điện cho Vũ Hoàng Nam vào buổi tối và muốn nói với Vũ Hoàng Nam rằng họ nên thử ở bên nhau..
Nhưng… Vũ Hoàng Nam nói rằng anh ấy đã từ chức, sắp tới anh ấy sẽ về thăm quê hương. Vũ Khả Hân nghe xong, lúc đó cô cảm thấy những điều mà cô muốn nói trong nhảy mắt đã biến thành những lời gió thoảng mây trôi.
Cô ấy chỉ nhéch môi và nói với Vũ Hoàng Nam rằng anh về cản thận, và sau đó cô ấy đã lặng lẽ khóc một mình suốt cả đêm.
Cô ấy vốn cho rằng sẽ không gặp lại được Vũ Hoàng Nam nữa, nhưng không ngờ Vũ Hoàng Nam lại thực sự xuất hiện trước mặt cô theo cách này.
“Khả Hân, em xin lỗi, em và Vũ Hoàng Nam hợp tác để lửa chị.” Huỳnh Bảo Nhi thẻ lưỡi nói với Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân hờn dỗi liếc nhìn Huỳnh Bảo Nhi, hốc mắt cũng bắt đầu đò lên.
“Khả Hân, anh đã nói rõ với mọi người trong nhà, nếu bọn họ không cho anh lấy em, anh sẽ dọn qua đây ở cùng với em” vũ Hoàng Nam nghiêm túc nói với Vũ Khả Hân.
Sau khi Vũ Khả Hân nghe lời này, cô ấy hơi đau xót nói: “Hoàng Nam, bố mẹ anh.. không phải muốn anh tìm bạn gái công chức sao?”
Bố mẹ của Vũ Hoàng Nam đã tìm thấy đối tượng rất hợp với Vũ Hoàng Nam. Bây giờ Vũ Hoàng Nam làm. trái ý họ như thế này, mọi chuyện sẽ ổn chứ?
“Đó là suy nghĩ của bố mẹ. Anh chỉ thích một mình em, em… không biết sao?” Nói xong, trong đáy mắt của Vũ Hoàng Nam cũng bắt đầu có những đường tơ màu đỏ.
Vũ Khả Hân không ngờ Vũ Hoàng Nam lại nói những lời đáng xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.
Cô cuống cuồng che miệng Vũ Hoàng Nam, nhưng Vũ Hoàng Nam mim cười và nắm lấy tay Vũ Khả Hân, cười với cô ấy: “Anh thích em, em cũng vậy, không phải sao? Nếu chúng ta đã yêu nhau thì tại sao lại không tin tưởng nhau? Có lẽ bây giờ em vẫn còn giữ một chút thái độ hoài nghi với anh, nhưng không sao cả, anh sẽ dùng chính hành động của mình để chứng minh rằng anh yêu em, vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.”
“Hoàng Nam.” Lần này Vũ Khả Hân đã thực sự cảm động với Vũ Hoàng Nam, cô nhào vào vòng tay của anh ấy, để lộ vẻ e then và ngọt ngào của một người phụ nữ.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Vũ Hoàng Nam và Vũ Khả Hân, trong đáy mắt của Huỳnh Bảo Nhi lại xuất hiện một tầng sương mờ ảo.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy hơi cô đơn.
Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đã ở bên nhau, còn cô… và Trần Thanh Vũ thì sao?
“Mẹ, mẹ đang nghĩ đến ông ấy sao?” Trần Quân Phi là người đầu tiên để ý đến cảm xúc của Huỳnh Bảo Nhi, cậu bước đến cầm tay Huỳnh Bào Nhi với đôi mắt phương mảnh mai đó.
Cậu và Trần Thanh Vũ vẫn ở trong mối quan hệ tôi tệ, mặc dù sau đó người ta đã xác nhận rằng con của Lê Hồng San không phải của Trần Thanh Vũ, nhưng chuyện của Trần Thanh Vũ và Lê Ảnh Ly cũng khiến Trần Quân Phi rất thất vọng về Trần Thanh Vũ.
Cậu ghét việc Trần Thanh Vũ đã tổn thương và phản bội Huỳnh Bào Nhi.
“Không, được rồi, chủng ta mau ăn đi.” Huỳnh Bào Nhi hoàn hồn, nắm tay Trần Quân Phi nói.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, nhưng Trần Thanh Vũ chỉ có một minh, đứng trong góc lặng lẽ nhìn về mặt cô đơn và tự giễu của Huỳnh Bảo Nhi.
Trần Thanh Vũ biết chính xác những biểu hiện tự giễu trên khuôn mặt của Huỳnh Bảo Nhi đại diện cho điều gi?
Nhìn thấy biểu hiện của Huỳnh Bảo Nhi, anh thật sự muốn chạy đến và nói với Huỳnh Bảo Nhi rằng anh không phản bội cô, trong lòng anh vẫn chỉ có một mình Huỳnh Bào Nhi.
Thế nhưng, những lời giải thích này trông quá cứng nhắc trong thời điểm hiện tại rồi.
Trần Thanh Vũ ngậm ngùi nhìn dáng vẻ gượng cười của Huỳnh Bảo Nhi. Những vết chân chim quanh mắt người phụ nữ này đã trở thành nỗi nhớ và vết sẹo của anh.
Bảo Nhi của anh thực sự… không còn trẻ nữa. Nhưng anh cũng vậy mà, phải không?
Trần Thanh Vũ đưa tay ra chạm vào mặt anh, nở một nụ cười gượng gạo rối rời khỏi bữa tiệc ổn ào.
Huỳnh Bảo Nhi không biết khi cô đang chịu đựng những đau khổ này thì Trấn Thanh Vũ… cũng đang phải chịu đựng những nỗi đau đó.
Hai người nam nữ yêu nhau đang nếm trải nỗi buồn khổ có đơn của cuộc hôn nhân.Vũ Hoàng Nam và Vũ Khả Hân tâm sự về những băn khoăn của nhau. Vũ Khà Hân không có quá nhiều băn khoăn, cô ấy ngay lập tức quyết định trở thành vợ của Vũ Hoàng Nam.
Đám cưới của hai người rất đơn giản. Bố mẹ của Vũ Hoàng Nam biết hai người họ kết hôn, bọn họ đã đuổi đến Provence và nói sẽ đưa Vũ Hoàng Nam đi. Tuy nhiên, trái tim của Vũ Hoàng Nam rất kiên định, cuối cùng bố mẹ của anh cũng phải chấp nhận Vũ Khà Hân đã trở thành con dâu của họ.
Sau đám cưới, bố mẹ của Vũ Hoàng Nam rời đi, trước khi đi ho chi có một nguyện vọng là được ôm cháu nội.
Vũ Khả Hân hơi khó xử, nhưng Vũ Hoàng Nam đã trực tiếp nói với bố mẹ anh rằng anh không cần con cái, chi cần anh có thể ở bên Vũ Khả Hân, anh cũng nguyện ý không có con.
Bố mẹ của Vũ Hoàng Nam rất tức giận trước sự bướng binh của Vũ Hoàng Nam nên cuối cùng họ đã trở về Việt Nam.
Với sự gia nhập của Vũ Hoàng Nam, biệt thự của Huỳnh Bảo Nhi ngày càng tro nên sôi động, ồn ào hơn mỗi ngày. Cuộc sống bình thường như thế này càng khiến cho Huỳnh Bảo Nhí vui vẻ hơn.
Ai nói rằng phụ nữ tuổi tử tuấn nên oán trách trời đất?
Cho dù là ba mươi hay bốn mươi, thật ra cũng đều là một đời người, bạn cử sống một cuộc sống tuyệt vời mà bạn mong muốn thôi, bao nhiêu tuổi không còn quan trọng nữa.
Merlin nhiều lần nói với Huỳnh Bảo Nhi về việc lập gia đình hai người với Huỳnh Bảo Nhi, nhưng đều bị Huỳnh Bảo Nhi từ chối.
Trước sự từ chối của Huỳnh Bảo Nhi, Merlin vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục theo đuổi cô.
Ngày cứ thể trôi qua bình yên như vậy.
Cho đến một năm sau, khi bé Gạo Tẻ được một tuổi, Huỳnh Bảo Nhi lo lắng muốn chết vì cô đang vẽ tranh trên đường phổ Provence thì bỗng nhiên bé Gạo Tẻ biến mất vì tính ham chơi.
Huỳnh Bảo Nhi giao việc của công ty cho cấp dưới thân tín của mình. Về tình hình hiện tại của Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi không muốn để ý đến. Bây giờ cô đang sống rất tốt, khi không có việc gì làm thì chạy ra đường vẽ tranh cho người khác, rối trồng hoa cù quà, rau quả ở vườn rau phía sau quả thật rất mênh mông, cô thường ở trong vườn hoa và tự nói về những hiểu biết trong cuộc sống của mình.
Huỳnh Bảo Nhi mở một tài khoản Facebook có tên là Mùa xuân đi tìm con chim nhạn.
Khi cảm thấy buồn chán, cô sẽ viết về cuộc sống của chính mình và nhận được sự quan tâm rộng rãi, thậm chí nhiều bà nội trở ở độ tuổi của Huỳnh Bảo Nhi đã trải qua những điều này và sẽ nói chuyện với Huỳnh Bảo Nhi. Dẫn dà Huỳnh Bảo Nhi trở thành cố vấn gia đình của những người đó.
Hôm nay, Huỳnh Bảo Nhi vừa viết một bài trên blog, thấy thời tiết ổn nên đưa bé Gạo Tẻ ra phố vẽ tranh cho người ta.
Không ngờ Huỳnh Bảo Nhi quá tập trung, sau khi vẽ tranh cho khách xong, cô phát hiện bé Gạo Tẻ để trong xe đẩy không biết đã đi đâu mất rồi.
Bé Gạo Tẻ mới hơn một tuổi và đi đứng không được ổn định lắm, Huỳnh Bào Nhi nghĩ có lẽ ai đó đã đưa Bé Gạo Tẻ đi, nên cô lập tức gọi cho Vũ Khả Hân để nhờ giúp đỡ.
Ngay sau đó, toàn bộ đường phố Zuowina đã bị phong tỏa.
Thế nhưng vẫn không tìm thấy Gạo Tẻ, theo dõi camera thi thấy bé Gạo Tẻ đã tự bò đi. Cám món đồ chơi trên tay, cô bé loạng choạng bỏ đi, dẫn dẫn chìm trong đám đông và mất dấu.
Huỳnh Bảo Nhi rơi vào trạng thái suy sụp, Cô cuống cuống không biết phải làm sao bây giờ.
“Mẹ, đừng lo lắng, con đã nhờ mọi người tìm kiếm trong toàn bộ thị trấn, nhất định sẽ tìm thấy bé Gạo Tẻ.” Thấy dáng vẻ căng thẳng của Huỳnh Bảo Nhi, Phan Huỳnh Bảo lập tức trần an cô.
Vành mắt Huỳnh Bảo Nhi đò bừng, cất giọng khàn khàn: “Huỳnh Bảo, Gạo Tẻ mới hơn một tuổi, đứa nhỏ này sao lại không nghe lời, thật sự là muốn dọa chết me sao?”
“Mẹ đừng lo, người của con nhất định sẽ tìm được Gao Te.”
Phan Huỳnh Bảo không thể không an ủi khi thấy Huỳnh Bào Nhi đau lòng như thế.
Nghe Phan Huỳnh Bào nói như vậy, Huỳnh Bảo Nhi chỉ có thể gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lằng không yên.
Bé Gao Tẻ mất tích đã năm tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì, cảm xúc của Huỳnh Bảo Nhi càng ngày càng kích động Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo không còn cách nào khác là phải canh gác Huỳnh Bảo Nhi, sợ cô sẽ làm điều gì bậy bạ.Cho đến bày giờ tối, Trần Thanh Vũ ôm bé Gao Tẻ xuất hiện bên ngoài biệt thự. Huỳnh Bào Nhi lao về phía Gạo Tè, ôm cô bé đang liên tục cười khúc khích.
“Bé Gạo Tè, đứa nhỏ hư hòng này, con muốn dọa chết mẹ hà?”
Gạo Tè đáng yêu phun nước bọt, vươn tay nằm lấy tóc của Huỳnh Bảo Nhi, nói vài tiếng không rõ ràng: “Mẹ… chó, đáng yêu..”
Ý của bé Gạo Tè có lẽ là cô bé bị thu hút bởi một con chó nên đã đuổi theo và sau đó không tìm thấy đường về nhà. Cuối cùng, Trần Thanh Vũ nhìn thấy nên đã đưa cô bé về.
Thực ra, mỗi ngày Trần Thanh Vũ đều đi theo Huỳnh Bảo Nhi, cô đi nơi nào thì anh đi theo đó.
Ban đầu anh cũng chỉ tập trung nhìn Huỳnh Bảo Nhi vẽ tranh một cách nghiêm túc, nhưng sau khi nhìn thấy con gái của mình chạy theo một con chó nên anh đã đi theo.