“Ảnh chụp đẹp ghê, Vân Hạ em xem này, Phan Huỳnh Đức cùng tổng giám đốc Vũ quả nhiên là anh em sinh đôi, bộ dạng hai người giống nhau y đúc vậy. Có điều hình như là khí chất lại không giống nhau lắm, với lại màu mắt của Phan Huỳnh Đức dưới ảnh mặt trời hình như hơi khác thì phải.”
Vũ Khả Hân chi vào đôi mắt của Phan Huỳnh Đức mà nói với tôi.
“Ừ, em thấy rất đẹp mà, màu xanh lục nhàn nhạt, nhưng mà lúc tức giận thì biến thành màu xanh đậm nhìn có hơi đáng sợ thôi.”
“Con nhỏ Điển Thanh Mây này thật sự đã đạt được điều mình mong muốn rối, nhìn cái vẻ ngọt ngào âu yếm của hai người đó mà xem, thật sự hâm mộ quả.” Vũ Khả Hân nói với tôi với vẻ mặt cực kì hâm mộ.
“Phan Huỳnh Đức hạnh phúc là được rồi.” Tôi nhìn vào tấm ảnh hạnh phúc ấm áp ấy, khỏe miệng Phan Huỳnh Đức tuy chi hơi khẽ nhếch lên, thế nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được anh ta đang rất vui,
Có thể quên đi tôi mà yêu Điển Thanh Mây, tôi thật sự cảm thấy mừng cho anh ta.
Buổi tối, tôi đưa ảnh đám cưới của Phan Huynh Đức và Điển Thanh Mây cho Trần Thanh Vũ xem, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua tấm ảnh một lần, trong mắt không hiểu sao lại chứa đựng một chút bị thương khó hiểu.
Tôi không hiểu được sự bị thương dưới đáy mắt anh rốt cuộc muốn biểu lộ điều gì, tôi hơi nghi hoặc ôm lấy anh rối nói: “Trần Thanh Vũ, anh sao vậy?”
“Không sao, chỉ là anh thấy Phan Huỳnh Đức có thể yêu người khác mà không đi tranh giành em với anh nữa, thật tốt quá.”
Trần Thanh Vũ đặt tôi dưới thân mình, cắn nhẹ vào cô tôi mà nói.
“Nói cái gì đó?” Tôi lườm cho Trần Thanh Vũ một cái rồi vuốt những lọn tóc đen nhánh của anh.
“Trần Thanh Vũ, Phan Huỳnh Đức có thể có được hanh phúc thật sự là quả tốt.”
Trần Thanh Vũ gật đầu, vùi mặt vào giữa ngực tôi.”Bào Nhi, cảm ơn em… vì vẫn còn sống ”
“Đồ ngốc.”
Tôi biết, chuyện lần này thật sự đã khiến Trấn Thanh Vũ sợ hãi, anh đã đôi lần bừng tinh trong đêm rồi không thể kiểm chế cảm xúc ôm chầm lấy tôi.
Sự bất an cùng sợ hãi của anh, tôi đều có thể hiểu được.
“Sau này em sẽ không bao giờ… lại rời xa anh và con nữa.”
“Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bào Nhi..”
Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy người tôi, không ngừng thì thẩm gọi tên tôi, sự cố chấp ấy khiến cho trái tim tôi không kim chế được mà dâng lên từng đợt gợn sóng lăn tăn.
Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khẽ nở một nụ cười. Vẫn còn có thể sống sót, thật sự quá tốt.
“Ông nói gì cơ?” Ngày vốn cử bình yên trôi qua, tôi vừa mới hoàn thành xong một bản thiết kế thi nhận được cuộc gọi của quản gia nhà họ Nguyễn. Ông nói bố tôi một mình đi tới biệt thự ở thủ đô của Lâm Tuyết Nhi, tôi sợ tới mức đứng bật dậy.
“Vâng, ông chủ nhận một cuộc gọi xong thì sắc mắt trở nên vô cùng xấu xí, tôi hỏi ông chủ có chuyên gì thì ông lại không nói, chi bảo tôi trông nom bà chủ cho tốt, sau đó lập tức rời đi. Tôi cảm thấy tinh hình của ông chủ không được ổn nên mới lập tức gọi điện bảo cô chủ.”
Giọng nói lo lắng của quản gia cũng khiến tôi dần trở nên sốt ruột.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao bố tôi lại tới biệt thự của Lâm Tuyết Nhi làm gi?”
Người phụ nữ Lâm Tuyết Nhi kia thâm sâu khó lường, thủ đoạn còn nham hiểm hơn cả Mai Linh Chi Mặc dù tôi nghi là Lâm Tuyết Nhi đã ra tay với mẹ tôi nhưng trước mắt vẫn chưa có chứng cứ, tôi cũng không thể làm bừa được.
“Tôi cũng không rõ nữa, mấy ngày nay tâm trang ông chủ rất bất an, tôi thật sự lo là ông chủ sẽ làm chuyện gì đó.”
“Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó.” Tôi ngắt điện thoại rồi tất máy tính đi, nói với trợ lý một câu rối lập tức rời khỏi công ty.
Đột nhiên bố tôi nổi giận đùng đùng mà đi tim Lâm Tuyết Nhi? Phải chăng ông đã có chứng cử chứng minh Lâm Tuyết Nhi đã ra tay với mẹ tôi? Nếu thật sự là như vậy, ông có thể sẽ vì quá phần nộ mà mắt đi lí tri.
Vừa nghĩ như vậy, tôi lập tức tăng tốc lái xe, lao nhanh về hưởng biệt thự của Lâm Tuyết Nhi,
Tôi sốt ruột nhìn về phía trước, dùng sức năm chặt tay lái, trong lòng lại không ngừng gào thét.
Bố, bố đừng làm chuyện dại dột gì, mẹ vẫn cần bố chăm sóc mà, xin bố đừng làm chuyện dại dột.
Khi tôi tới biệt thự của Lâm Tuyết Nhi, bốn phía xung quanh lại không có bóng vệ sĩ nào? Ngay cả một tên bảo vệ cũng không có?
Tình hình quái gở ngoài dự tinh này khiến tôi hoàng sợ.
Tôi đậu xe vào trong sân biệt thự rồi lập tức chạy vào phòng khách.
Khi tôi vừa đặt chân tới phòng khách, cành tượng bên trong có lẽ suốt đời này tôi sẽ không thể quên được.
Trên mặt đất bê bết máu, Lâm Tuyết Nhi lại toàn thân lõa lồ nằm dưới đất, da thit trên người bà ta hoàn toàn không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
Người phụ nữ luôn khiến người ta cảm thấy âm u thần bí ấy, giờ phút này lại tựa như một con búp bê vải rách nát bị vứt trên sàn nhà.
Bà ta gầm khê lên từng tiếng khàn đặc, tựa như dang cầu cứu mà nhìn về phía tôi. “Bố.” Thân thể tôi cứng đờ, thẫn thờ đi tôi bên
canh bổ, màu tươi đã thấm đẫm hai tay của bố,
Mùi máu tươi tanh tưới tòa ra nống nặc bao trùm cả không gian, tôi cố nén cảm giác buồn nôn nơi cổ họng, cần môi mà nhìn bố.
“Bào Nhi, con đến rồi sao?”
Nguyễn Trung Quân quay lại nhìn tôi một cách bình tĩnh, nâng con dao trong tay lên, ở ngay trước mặt tôi mà đâm thắng vào tim Lâm Tuyết Nhi.
“Bồ.” Tôi hoàng sợ trước dáng vẻ khát máu của bố, vội vã lao về phía ông.
“Bà ta, đáng chết, đáng chết, đáng chết…”
Ông đẩy tôi ra, con dao vẫn điên cuồng ghim xuống thân thể Lâm Tuyết Nhi.
Tôi nhìn bố, sợ hãi tới mức run rẩy cả người.
“Bổ, dừng lại đi, bố.” Tôi lại lần nữa lao tới muốn ngăn lại ông, thể nhưng bố tôi lại như phát điện mà tra tấn Lâm Tuyết Nhi tới mức toàn thân be bét.
“Lâm Tuyết Nhi, bà dám ra tay với Phương Thảo của tôi, tôi phải giết bà ”
“Bà đã làm gì với vợ tôi, tôi sẽ làm với bà y như the
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà nhin hành động mát hết lí trí của bố mà không thể nói được một lời.
Thực sự là ông đã nằm được manh mối chuyên Lâm Tuyết Nhi đã ra tay với mẹ sao?
Không biết đã qua bao lâu, bố thở dốc ném đi con dao trong tay, thẫn thờ nhìn hai bàn tay dính đẩy máu của mình.
“Bố, bố đi mau đi.”
Tôi cần môi, đứng bật dậy khôi mặt đất và hét lên với ông.
Giết người là một tội rất nghiêm trọng, dù cho Lâm Tuyết Nhi đã làm gì thì bây giờ bố đã giết bà ta. Bên phía cảnh sát cũng sẽ không dễ dàn xếp, về phía ông cụ Ngô e là cũng không dễ bỏ qua, tôi không thể để bổ tôi gặp chuyện gì được.
“Con bé ngốc này, nếu bố đã dám làm thì sẽ không sợ gánh hậu quả.”
Nguyễn Trung Quân quay lại nhìn tôi mà thì thảo: “Bảo Nhi, sau này con phải bảo vệ mẹ con thật tốt, biết không? Bố đã giết người phụ nữ hãm hại bà ấy rồi,hai tay bố dính dấy máu, bố cũng có thể đi được rồi”
“Bổ, bố đang nói linh tinh gì vậy?”
Khóe môi tôi run rẩy, hoảng sợ nhìn bố tôi. Chẳng lẽ ông ấy muốn…
“Bố muốn suốt đời được ở bên mẹ con, thế nhưng khi bố nhìn thấy đoạn ghi hình cảnh mẹ con bị người ta xâm phạm, lại bị Lâm Tuyết Nhi đem rao bán ở chợ đêm, cuối cùng bố vẫn không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Bố có thể tổng Lâm Tuyết Nhi vào tù, nhưng vào tủ thì sao chứ? Cùng lắm cũng chỉ là chịu án phạt, lão già họ Ngô kia chắc chắn sẽ cứu bà ta ra, làm sao bố có thể để bà ta ra ngoài nhởn nhơ như thế được? Bà ta ra tay với mẹ con, bố sẽ bắt bà ta phải trả lại gấp trăm ngàn lan, bà ta thuê mười tên cường gian mẹ con, bố lại thuê hai mươi gã để xâm hại bà ta. Bổ muốn bà ta phải chịu nhục nhã mà tự tìm cái chết, bố muốn bà ta cả đời không được bình an. Dù cho có phải xuống địa ngục, bố cũng sẽ không buông tha cho bà ta, bố sẽ bám lấy bà ta, khiến cho bà ta đời đời kiếp kiếp cũng không sống yên ổn được.”
“Bố.” Lời nói của bố khiến nước mắt tôi tràn mi mà rơi xuống.
Ông nhìn tôi, trong mắt tràn ngập ôn nhu: “Bảo Nhi, bố không thể ở bên mẹ con nữa, nghiệp chướng của bố quá nặng nề, bố không muốn dùng đôi bàn tay nhúng đấy máu tanh này để ôm mẹ con nữa, nhất định con phải bào vệ mẹ con thật chu toàn, biết không?”
“Bổ, bố muốn làm gì vậy?” Thấy bổ củi người nhất con dao dưới đất lên, tôi hoàng hốt trợn tròn hai mắt.
“Bổ giết Lâm Tuyết Nhi, là bổ có tội, bây giờ cả người bố đã ngập tràn mùi máu, bố muốn xuống địa ngục để tiếp tục giày vò Lâm Tuyết Nhi, bố muốn bà ta chết cũng không được yên thân.” Khuôn mặt của bố dần trở nên vặn vẹo rồi cảm dao đâm thẳng vào tim mình.
“Bà…” Tôi chứng kiến hành động của bố, không không chế được mà hét lên.
Khi ông ngã xuống đất vẫn gắng sức nhìn tôi, bản tay vẫn vươn về phía cửa, khuôn mặt lại an yên đến lạ thường: “Bảo Nhi… chăm sóc… mẹ con thật tốt… Nói với bà ấy rằng, bổ yêu bà ấy, dù bất cử lúc nào, bố đều luôn yêu bà ấy. Kiếp sau, nhất định bổ sẽ lại sach sẽ gọn gàng xuất hiện trước mặt bà ấy. Dù cho bà ấy có biến thành như nào đi chăng nữa, bà ấy vẫn là người phụ nữ mà bố yêu nhất.”
“Không…” Tôi ôm chấm lấy thân thể của bố tội mà gào khóc trong đau đớn.
Tại sao bố tôi lại dại dột như vậy? Tại sao lại chọn ra di theo cách này chứ?
Tôi không biết Trần Thanh Vũ cùng cánh sát đã tới từ lúc nào, đợi khi tôi tinh lại thì đã ở trong bệnh viên. Tôi kinh ngạc nhin Trần Thanh Vũ, cất giọng nói
khàn khàn: “Trấn Thanh Vũ, bố em đâu? Ông &y dầu rói?”
Ảnh mắt Trần Thanh Vũ chứa dựng đầy dau xót nhìn tôi, rồi cắm tay tôi nhẹ nhàng nói: “Bố em chi là không thể nào tha thứ cho Lâm Tuyết Nhi, nếu anh là ông ấy, anh cũng sẽ làm ra chuyện điên cuống giống ông thôi.”
Pháp luật cũng có thể khiến Lâm Tuyết Nhi nhân chế tài, nhưng đoạn ghi hình lần này đã khiến bố kích động, khiển ông làm ra hành động điên cuống hùy diệt tất cả như vậy.
“Em hận Lâm Tuyết Nhi, em vẫn luôn đi tìm chứng cử, em cứ tưởng rằng tim được bằng chứng rồi s có thế ông bà ta vào tù, nhưng tại sao bố lại dại dột như vậy?”
“Đừng khóc.”
Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên mi mắt tôi và nói: “bảo Nhi, đây là sự lựa chọn của bố, em biết không?”
Dù ông ấy có chết cũng sẽ tuyệt đối không để cho Lâm Tuyết Nhi có cơ hội sống sót.
Bố Nguyễn Trung Quân biết rõ hơn ai hết, cho dù pháp luật có thể khiến Lâm Tuyết Nhi nhận chế tài, nhưng ông cụ Ngô chắc chắn sẽ tìm mọi cách để cu bà ta ra. Nếu đã như vậy, ông quyết định chọn cách hủy diệt toàn bộ, dứt khoát kéo Lâm Tuyết Nhi xuống vực sâu địa nguc.
“Bố không còn nữa, mẹ biết phải làm sao? Nếu mẹ tỉnh lại, em phải giải thích với bà thế nào…”
“Bảo Nhi, mẹ cô xảy ra chuyện rồi.”
Tôi tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, nỉ non còn chưa dứt, Lê Hoàng Long đã tông cửa xông vào với vẻ mặt hốt hoàng.
Tôi vừa nghe được tin mẹ tôi gặp chuyện thì đầu óc tưa như nổ tung.
Đẩy ra Trần Thanh Vũ, tôi bảo Lê Hoàng Long dẫn tôi đến phòng của mẹ.
Khi tôi tới đó, trong phòng của mẹ đã có rất nhiều bác sĩ đang cố gắng cứu bà.
Đôi mắt tôi đỏ bừng muốn lao tới chỗ mẹ nhưng lại bị Trần Thanh Vũ ghi chặt.
“Huỳnh Bảo Nhi, em bình tĩnh lại, bây giờ đang là lúc các bác sĩ cố gắng để cứu mẹ em.””Me… huhu… mẹ di.”
Tôi cần chặt áo Trán Thanh Vũ, bật khóc nức nở.
Bố đã không còn rồi, nếu mẹ cũng gặp chuyên nữa thì tôi biết phải làm sao? Rốt cuộc tôi phải làm sao bây giờ?
Một giờ sau, bác sĩ mang vẻ mặt rất lấy làm tiếc mà lắc đầu với tôi.
“Thực sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Anh nói gi? Sao lại như thế được? Lúc trước không phải các anh đã nói tinh hình của me tôi đã tốt hơn nhiều rồi sao?”
Tôi như phát điện, giận dữ hét lên.
“Bảo Nhi, em bình tĩnh lại đi.” Trần Thanh Vũ ôm chấm tôi, ngăn hành động của tôi lại.
“Rõ ràng là mẹ tôi đang khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này, anh nói tôi biết, rốt cuộc là vì sao? Vì sao?”
“Trái tim đột ngột ngừng đập, không tìm được nguyên nhân, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Bác sĩ giải thích một câu rồi lập tức rời đi. Mẹ tôi đã chết, bổ tôi cũng không còn…