Tô Ngọc Anh khó khăn từ dưới mặt đất bò lên trên, cơn đau toàn thân khiến cô hít một hơi cũng không thông.
Từ trên xe nhảy xuống, cô đã lăn vài vòng ở trên mặt đất.
Ngoài một số vết thương chảy máu ra, thì trên người vẫn còn có rất nhiều những vết thâm bầm tím, ngay đến cả bàn chân cũng bị bong gân hết.
Cô khập khiễng đi ngược lại chiều của Chiến Thần Dũng, dáng người nhỏ nhắn của cô lại trông mạnh mẽ đến lạ thường.
Chiến Thần Dũng nhìn bóng dáng của người phụ nữ kiên quyết rời đi, trái tim của anh, hệt như đều là một khoảng trống rỗng vậy.
Dường như mọi sự vật trên thế giới đều không cách nào lấp đầy được, nỗi chua xót ở trong lòng lại tiếp tục lan tràn ra, một cảm xúc không thể giải thích được cứ ám ảnh mãi, tiếng thở dài thể hiện rõ ràng sự áp lực vô cùng.
“Lần này, cô thực sự đã hạ quyết tâm phải rời xa tôi”
Anh đã đẩy Tô Ngọc Anh ra xa không biết là bao nhiêu lần, nhưng mà Tô Ngọc Anh cứ giống như thuốc cao bôi trên da chó mà không hề có chút tức giận nào cả. Cho dù là anh có làm tổn thương cô như thế nào đi chăng nữa, đến hôm sau, cô vẫn có thể xuất hiện bên cạnh anh với nụ cười tươi tắn, liều lĩnh đến gần anh.
Nhưng bây giờ, cô cho dù liều mạng cũng phải rời xa anh…
Trương Phong thở dài một hơi, không nhịn được mà ra đề nghị: “Ngài Chiến, thà rằng anh nói cho cô ấy biết năm năm trước chuyện gì đã xảy ra đi”
“Tôi đã hiểu lầm cô ấy trong mười ba năm, đã giày vò cô ấy trong mười ba năm. Tôi có tư cách gì để khiến cô ấy chỉ vì một câu chuyện nhỏ nhoi của năm năm trước mà tha thứ cho tôi chứ?” Chiến Thần Dũng không khỏi tự chế giễu bản thân mình.
Trong sâu thẳm tâm trí anh, âm thanh của con búp bê đã giày vò anh suốt mười ba năm lại vang lên. “Chiến Thần Dũng là một con quái vật” Giọng nói đó là đến từ Tô Ngọc Anh khi mới năm tuổi. Chiến Thần Dũng cau có mặt mày, ánh mắt khó che giấu sự hối hận và tiếc nuối về những việc đã làm. Nếu như không phải vì hiểu lầm này, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như thế được?
Lại làm sao có thể làm tổn thương cô đến như thế này trong suốt mười ba năm?
Tô Ngọc Anh chưa đi được vài bước, thì cả người đã bị nhấc lên cao, bị người nào đó ôm lại vào trong lòng một cách thô bạo và độc đoán.
Cô sửng sốt trong giây lát, rồi ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, cô có chút giật mình bừng tỉnh lại.
Mười ba năm nay, vẫn mãi luôn là cô chạy đến chỗ của Chiến Thần Dũng, gần gũi anh hết lần này đến lần khác, nhưng mà đều bị anh hờ hững trốn tránh.
Và lần này, dường như có vẻ là lần đầu tiên Chiến Thần Dũng chủ động tiếp cận gần cô, nhưng đáng tiếc là, đã quá muộn rồi.
“Buông tôi ra! Tôi có thể tự đi!” “Còn làm loạn nữa, tôi sẽ cưỡng hôn cô ngay tại đây”
Giọng nói của Chiến Thần Dũng lạnh lùng, có một chút tức giận đau khổ ẩn trong giọng nói trầm thấp của anh.
Tô Ngọc Anh liếc nhìn dòng xe cộ và đám đông ở trên cầu vượt, rồi đột nhiên im lặng trở lại.
Trương Phong mở cửa xe, nhưng mà phát hiện thấy Chiến Thần Dũng đang bồng Tô Ngọc Anh kiểu bế công chúa đi ngược chiều xe: “Ngài Chiến, đi sai rồi! Xe ở đây”
“Không ngồi xe, đi bộ” Chiến Thần Dũng lạnh lùng đáp lại, đi về phía bệnh viện.
Trương Phong sửng sốt: “Đi bộ tới bệnh viện sao? Ngài Chiến, chỗ này cách bệnh viện gần nhất cũng mấy ki lô mét đó!”
Hơn nữa, ngài Chiến luôn sử dụng những chiếc xe hơi sang trọng khi ra ngoài, khi tắc đường thì ngay lập tức lên trực thăng.
Từ khi nào mà lại chọn một cách đi bình thường là đi bộ?
Lẽ nào…
Anh ta dường như là đã phản ứng với điều gì đó, liếc nhìn cửa kính xe, rồi lại nhìn Tô Ngọc Anh với cả thân thể toàn là vết thương.
Ngài Chiến muốn đi bộ tới bệnh viện, không phải là bởi vì lo lắng rằng Tô Ngọc Anh sẽ lại nhảy xuống xe đấy chứ?”
Tại bệnh viện, bác sĩ đã xử lý tất cả các vết thương cho Tô Ngọc Anh, dặn dò nói: “Vết thương bên ngoài đều là vấn đề nhỏ, chủ yếu là cái mắt cá chân này đã bị bong gân. Cần một thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lại, thời gian này thì đừng có gắng sức vận động, chú ý nghỉ ngơi vào” .
Tô Ngọc Anh liếc nhìn Chiến Thần Dũng, người vẫn đang nói chuyện với bác sĩ, không rời mắt khỏi vầng trán của anh ướt đẫm mồ hôi, không nhìn vào tấm lưng của anh đều bị những giọt mồ hôi ướt đẫm và mái tóc lộn xộn.
Cô nhìn khung cảnh đầy nắng bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ suy nghĩ, cái bệnh viện đắt tiền này là cơ nghiệp mang tên nhà họ Chiến.
Mối tình đầu của Chiến Thần Dũng là Tiểu Ngọc cũng đã luôn ở trong bệnh viện này để điều trị, Chiến Thần Dũng là “khách quen” của bệnh viện này. Đương nhiên, cô cũng trở thành khách quen” của bệnh viện này.
“Bác sĩ nói cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, lát nữa tôi đưa cô về… Lát nữa sẽ tìm người đưa cô về”
Câu nói lát nữa tôi đưa cô về của Chiến Thần Dũng vẫn là không thể nói ra, dường như có vẻ là anh lo lắng rằng cô sẽ phản ứng quá mức, thế nên anh rất cẩn thận từng chút một trong lời nói.
“Tiểu Ngọc bây giờ đang ở đâu?” Tô Ngọc Anh không có tâm trạng trò chuyện với anh, nhớ đến bé lớn của mình bị người đàn ông độc ác này ở trước mặt sẽ lấy đi để cứu mối tình đầu, cô liền cảm thấy trong lòng có lửa hận muốn giết người.
“… Cô ấy đang ở một nơi rất đẹp đẽ và ấm áp” Chiến Thần Dũng nhẹ nhàng đáp lại, trong đôi đồng tử bình tĩnh đến lạ lùng, bỏ qua vấn đề trong lần này.
Tô Ngọc Anh cười chế nhạo, ha, ở một nơi đẹp đẽ và ấm áp sao? Dùng mạng sống của bé lớn để đổi lấy sinh mạng cho cô ta, kết quả là cuộc sống của cô ta ấm áp và tốt đẹp, nhưng mà bé lớn của cô thì đã ra đi mãi mãi.
“Chiến Thần Dũng, anh đúng thật sự là không phải người, cút đi!” Cô tức giận chỉ tay về phía cửa, nước mắt lăn dài.
Chiến Thần Dũng đứng dậy đi ra ngoài: “Cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Buổi tối, tranh thủ lúc Chiến Thần Dũng đi ra ngoài, Tô Ngọc Anh chống nạng làm một chuyến đi đặc biệt đến trạm y tá.
“Xin chào, tôi muốn biết người đã nằm điều trị lâu năm ở bệnh viện này là Tiểu Ngọc có phải là đã được xuất viện đúng không? Nếu như chưa xuất viện, thì có thể nói cho tôi biết số phòng bệnh của cô ấy được không? Tôi là đến đây thăm cô ấy”.
Cô muốn xem xem, người phụ nữ dùng sinh mạng của bé lớn để tiếp tục cuộc sống, bây giờ như thế nào.
“Cô Tiểu Ngọc? Cô ấy đã chết cách đây năm năm rồi” Y tá nghiêm túc trả lời, cả bệnh viện đều biết Tiểu Ngọc.
Bởi vì cô ta ở trong viện lâu nhất, cũng là mối tình đầu của Tổng Giám đốc Chiến, cho nên dù đã qua năm năm rồi, bọn họ vẫn nhớ rất rõ ràng.
Hành lang bệnh viện dài đến vô tận, lời nói của y tá cứ văng vẳng bên tai.
“Năm năm trước, cô Tiểu Ngọc đã qua đời vì bạo bệnh, đêm mà cô ấy ra đi có một trận mưa to sấm sét dữ dội. Cô Tiểu Ngọc qua đời, cậu chủ Chiến yêu cầu toàn bộ nơi đây treo khăn trắng, tất cả mọi người ở Nguyễn Quốc đều đưa tiễn linh cữu của cô ấy”
Ngày mà Tiểu Ngọc qua đời, cũng chính là ngày cô sinh con và bị ném ra bãi tha ma. Nhưng mà cách đối xử của hai người hoàn toàn khác nhau.
Một là tất cả Nguyễn Quốc tổ chức tang lễ, toàn bộ người trông coi linh cữu trong suốt hai mươi tư giờ đồng hồ.
Nhưng mà cô và đứa con của cô, đã bị bỏ rơi trong bãi tha ma.
“Bé lớn.” Tô Ngọc Anh không thể đứng vững được nữa, quỳ một chân xuống, hai tay vẫn nắm chặt vào nhau, nắm chặt quần áo trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay của cô tái nhợt, quần áo trong lòng bàn tay càng thêm nhăn nhúm hơn.
Trái tim dường như bị vô số mũi kim châm vào, mỗi hơi thở, đều như một vết cắt khác vào vết thương.
Bé lớn của cô, lại như vậy mà bị trở thành “thuốc dân” mà hi sinh…
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
Đột nhiên, một giọng nói của trẻ con vang lên từ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!